
h Dương đi ta không yên tâm, muốn cử
Xương Ý tới giúp đỡ.”
A Hành thấy lòng chùng hẳn xuống, nếu phụ
vương thật sự muốn cử Tứ ca đi, sao còn giữ nàng lại Chỉ Nguyệt điện,
dùng Tỉnh Tửu thạch làm nàng tỉnh rượu làm gì?
“Xin phụ vương cử con đi thay, đêm nay là tân hôn của Tứ ca, là đêm tân hôn đầu tiên và cũng là duy nhất của Tứ ca mà.”
Thấy Hoàng Đế yên lặng nhìn mình, A Hành quỳ xuống thưa: “Tuy linh lực của
con không bằng Tứ ca nhưng con và Thiếu Hạo là vợ chồng, hơn nữa chuyện
này đến cuối cùng là đấu trí chứ đâu phải là đấu dũng.”
Nghe
nàng trình bày, Hoàng Đế cũng gật đầu ưng thuận, “Con nhớ lấy, nếu chúng ta không dành được thì thà hủy nó đi, quyết không để rơi vào tay kẻ
khác.”
A Hành đập đầu thi lễ rồi đứng dậy toan đi.
“Hành nhi.”
A Hành nghe tiếng ngoảnh lại, Hoàng Đế liền đứng dậy, đặt hai tay lên vai nàng, “An nguy của cả Hiên Viên đều đặt lên vai con đó.”
Trước uy thế của phụ vương, A Hành cơ hồ nghẹt thở, chỉ biết gật đầu.
Đợi Hoàng Đế buông tay, nàng vội cúi đầu lui ra, đột nhiên, nàng ngẩng lên
trông thấy Đồng Ngư thị đang đứng gần đó, cặp mắt sáng rực hệt như mắt
mèo chòng chọc dán vào nàng.
A Hành giật thót mình, sực nhớ ra
Đồng Ngư thị vừa mất con trai, nàng cũng lờ mờ hiểu được đôi phần, bèn
bước lại hành lễ với bà ta, nhưng Đồng Ngư thị chẳng nói chẳng rằng, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chằm chằm khiến A Hành lạnh cả người,
vội cáo từ lui ra.
Giọng bà ta âm u vẳng lại sau lưng nàng: “Các người đừng vội đắc ý, ta nhất định phải khiến con đàn bà lòng dạ rắn
rết Tây Lăng Luy nếm đủ mùi đau khổ!”
A Hành giận sôi gan, quay phắt lại.
Đồng Ngư thị chỉ mặt nàng cười sằng sặc: “Đại ca ngươi hại chết Huy nhi, nó
đã muốn thiêu sống Huy nhi từ lâu rồi, nó hận Huy nhi thiêu chết Vân…”
Vừa nói đến đó Di Bành đã xông đến bịt miệng bà ta lại rồi quay qua cười
xòa với nàng: “Mẹ ta bị kích động quá mức nên ăn nói linh tinh, muội
đừng chấp nhé.”
“Cửu ca.” A Hành nguôi giận tươi cười tiến đế nhưng Di Bành đã kéo mẹ mình lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Thấy vậy nàng khựng lại, lòng buồn mênh mang, Di Bành và nàng chỉ hơn kém
nhau vài tuổi, lại học chung một thầy, thuở nhỏ vẫn ngày ngày chơi đùa
cùng nhau, thân mật khăng khít, vậy mà sau này lớn lên, chẳng hiểu sao
càng lúc càng xa lạ.
“Cửu ca, muội về đây.” Nàng gượng cười, rảo bước ra khỏi điện.
Ra khỏi Chỉ Nguyệt điện, A Hành liền kêu A Tệ bay thẳng tới Ngu uyên.
Gương mặt Đồng Ngư thị cứ chập chờn trong đầu nàng, lẽ nào Tam ca thật sự bị
Đại ca hại chết ư? Sao lại thế? Vì Tam ca cản trở việc Đại ca kế thừa
vương vị chăng?
Đột nhiên nàng giật thót mình, phụ vương thường ở lại Chỉ Nguyệt điện, lẽ nào không nghe thấy những lời linh tinh của bà
ta? Nàng không muốn nghĩ xấu cho phụ vương, nhưng phụ vương trước dùng
Tứ ca buộc nàng phải xung phong đi Ngu uyên, sau đó Đồng Ngư thị lại
xuất hiện đúng lúc như thế khiến nàng không khỏi liên tưởng liệu đây có
phải một lời cảnh cáo của phụ vương chăng? Cảnh cáo nếu nàng không đạt
được Hà Đồ Lạc Thư thì mẹ nàng sẽ bị đẩy vào hiểm cảnh?
A Hành chợt thấy lạnh từ trong lạnh ra, cả người run lẩy bẩy, bèn rạp mình ôm chặt lấy A Tệ.
A Tệ cũng cảm nhận được, liền ngoảnh lại cọ cọ vào má nàng như an ủi.
Ngu uyên là nơi mặt trời lặn, nằm ở đầu cuối đại hoang, vùng cực Tây hoang
vu không một bóng người, cũng là một trong năm thánh địa lớn từ thời
thượng cổ, nhưng người trên đại hoang không ai hiểu vì sao nó lại được
tôn làm thánh địa sánh ngang với Thang cốc nơi mặt trời mọc lên, Quy khư nơi đầu nguồn con nước, Ngọc sơn nơi ngọc linh quy tụ và Nam Bắc minh
nơi hai cực hợp lại làm một. Ngu uyên sở hữu nguồn sức mạnh có thể nhấn
chìm mọi thứ, chẳng sinh vật nào sống nổi ở đó, gọi là thánh địa, chi
bằng gọi là ma vực còn đúng hơn, bởi vậy dần dà người đại hoang bèn gọi
Ngu uyên là ma vực.
Lúc A Hành tới nơi là chính Ngọ, cũng là
thời điểm sức mạnh của Ngu uyên suy yếu nhất trong ngày, khói đen vần vũ trên vùng trời Ngu uyên cơ hồ đã nhạt đi nhiều, nhưng chẳng có thần
tiên hay yêu quái nào dám xông vào làn khói cuồn cuộn đó.
Liệt
Dương sẵn tính nóng nảy chẳng đợi A Hành lên tiếng đã xông thẳng vào màn khói đen, lập tức khói đen quấn quanh mình nó kéo xuống, nhìn bên dưới
cũng chỉ thấy mịt mù khói đen, chẳng trông rõ vật gì, càng xuống dưới,
khói đen càng dày đặc như một thứ dầu đen kịt, Liệt Dương hơi sờ sợ vội
lật mình bay vút lên, đỗ xuống vai A Hành.
A Hành nhìn qua con
lạch không mọc nổi một ngọn cỏ, mắt trông về phía Tây chỉ thấy khói đen
cuồn cuộn ngút mắt trào lên như sóng, lại tựa như mặt biển đen mênh mông chẳng thấy bến bờ, chẳng ai biết nó rộng bao nhiêu, cũng chẳng ai biết
nó sâu chừng nào.
Nàng quay sang hỏi Chu Du: “Mọi chuyện thế nào rồi? Có phải là Hà Đồ Lạc Thư thật không đó?”
“Điện hạ đã dùng linh lực tra xét rồi, có vẻ lần này là thật đó.” Ả chỉ tay
về phía vách núi ngoài cùng của Ngu uyên. Lúc này đây phân nửa vách núi
vẫn chìm trong màn khói đen, chỉ có phân nửa lộ ra dưới ánh mặt trời,
nửa đen nửa vàng, càng toát lên vẻ đẹp đầy q