
a đã là vương tử phi của Cao Tân, xin ngài hãy tự trọng.” Dứt lời, nàng đi thẳng về phía Thiếu Hạo, đứng bên cạnh y,
bấy giờ Thanh Dương mới dời mắt đi nơi khác.
Xi Vưu phá lên cười ha hả, vừa cười vừa bưng bát rượu lên tu ừng ực uống cạn.
A Hành nghe lòng lạnh buốt, đành ráng giữ nụ cười trên môi, đờ đẫn nhìn thẳng phía trước.
Thiếu nữ Nhược Thủy bưng vò rượu tới chúc mừng, Thiếu Hạo liền đưa A Hành một bát, “Nhược tửu của Nhược Thủy rất có phong vị riêng, nàng nếm thử
xem.”
A Hành mỉm cười bưng lên uống, chỉ thấy đắng chát trong miệng, “Ừm, ngon lắm.”
Hậu Thổ bưng hai bát rượu tiến lại, A Hành ngỡ gã định kính rượu trò chuyện với Thiếu Hạo nên khéo léo tránh đi, nào ngờ gã bước tới đưa một bát
cho nàng, chăm chú nhìn nàng cười cười không nói, A Hành đành ngượng
nghịu cười đáp lễ, “Đa tạ Tướng quân” rồi ngửa cổ dốc cạn bát rượu.
Ánh mắt Hậu Thổ không giấu nổi thất vọng, “Vương tử phi không nhận ra tôi ư?”
A Hành sững người, mấy năm nay, Hậu Thổ nổi danh ngang với Xi Vưu, đều là anh tài mới nổi xuất sắc nhất Thần Nông tộc gần đây, đương nhiên nàng
đã nghe tiếng từ lâu nhưng mới chỉ gặp mặt một lần duy nhất lúc cùng Xi
Vưu lên Thần Nông sơn tìm Viêm Đế xin thuốc giải, đúng lúc gã phụng mệnh trấn giữ Thần Nông sơn. Lần đó nàng lại dùng Trụ Nhan hoa thay đổi dung mạo nên nói đúng ra A Hành đã gặp Hậu Thổ nhưng Hậu Thổ chưa từng gặp A Hành. Có điều, vẻ thất vọng hằn rõ trong mắt gã khiến A Hành hơi cảm
động, toan hỏi rõ tại sao thì Xích điểu đã đậu xuống vai Hậu Thổ, thả
tấm thẻ ngọc nho nhỏ vào tay gã, Hậu Thổ liền nghiêm mặt, nhìn A Hành
định nói gì đó nhưng lại thôi, sau cùng chỉ hành lễ rồi vội vã đi khỏi.
Lòng A Hành trăm mối ngổn ngang, lại chẳng bụng dạ nào mà nghĩ ngợi nhiều,
bèn tìm một góc yên tĩnh, ừng ực nốc Nhược tửu như uống nước.
Vân Tang lặng lẽ tới gần nhưng thấy Chu Du đứng hầu bên A Hành, nàng chỉ
cười nói mấy lời khách sáo rồi quay mình định đi, nào ngờ A Hành bỗng
níu lại, “Không sao đâu, Chu Du là thị nữ của Đại ca muội, có thể tin
được.” Đoạn quay sang nửa năn nỉ, nửa ra lệnh cho Chu Du: “Tỷ tỷ tốt
bụng ơi, muội muốn nói riêng với Vân Tang mấy câu, tỷ canh chừng giùm
bọn muội với.”
Trước khi đi, Thanh Dương chỉ dặn Chu Du chông
trừng A Hành, không được để A Hành cùng Xi Vưu gặp riêng nhau chứ không
dặn không cho A Hành cùng Vân Tang nói chuyện riêng, nên Chu Du mau mắn
nhận lời, bước sang một bên canh chừng.
Vân Tang ngồi xuống cạnh A Hành, chăm chú nhìn nàng, “Nghe nói muội cùng Thiếu Hạo ân ái mặn nồng, keo sơn khăng khít?”
A Hành gượng cười, ngửa cổ ừng ực dốc cạn bát rượu.
Vân Tang hiểu rõ ngọn ngành, chỉ biết thở dài, “Xương Phó thật đáng ngưỡng
mộ! Có thể tự do thoải mái, muốn yêu thì yêu, không chịu chung chồng
cùng kẻ khác liền buộc Tứ ca muội lập lời thề trước mặt mọi người. Tứ ca muội cũng rất chân thành, biết rõ phụ vương muội sẽ nổi giận, vậy mà
vẫn lập lời thề không chút do dự.”
A Hành liếc nàng, “Tỷ cần gì
phải ngưỡng mộ người khác? Viêm Đế Du Võng là em trai tỷ, đâu thể ép
buộc được tỷ, nếu tỷ chịu hạ giá[3'> thì Nặc Nại cũng chẳng ngần ngại lập lời thề, suốt đời suốt kiếp ở bên tỷ.”
[3'> Hạ giá: chỉ việc
công chúa (trong tác phẩm này là “vương cơ”) kết hôn với người có địa vị thấp hơn mình, ví như tướng quân, quan lại…
“Nha đầu chết tiệt, ăn nói càng lúc càng không ra thể thống gì cả.” Vân Tang đỏ bừng mặt,
trong vẻ ngượng ngùng lại toát lên bao ngọt ngào êm dịu không lời.
Trông bộ dạng Vân Tang, A Hành bật cười, xem ra lần trước Nặc Nại lên Thần
Nông sơn cũng chẳng uổng công, mọi hiềm khích giữa đôi bên đã hóa giải
cả rồi, “Chừng nào đến tỷ và Nặc Nại?”
“Chừng nào cái gì?” Vân Tang giả vờ không hiểu.
“Chừng nào thành hôn đó! Tỷ là Trưởng vương cơ của Thần Nông, hạ giá lấy Nặc
Nại cũng có phần thiệt thòi, có điều đèn nhà ai nhà nấy rạng, cần gì
quan tâm kẻ khác nói gì, chỉ cần Nặc Nại kiên trì nhẫn nại, nhất định
Thiếu Hạo sẽ giúp y.”
Vân Tang gật đầu, “Nặc Nại chẳng nhẫn nại
thận trọng được thế đâu, y chưa từng coi ta là vương cơ, chỉ cần ta đồng ý, y sẽ chính thức lên đỉnh Tử Kim cầu hôn.”
“Vậy tại sao…”
“Du Võng là đệ đệ ngoan của ta, chuyện gì nó cũng nghĩ cho ta, lẽ nào ta có thể ích kỷ không nghĩ cho nó ư? Tính tình Du Võng muội biết rồi đấy,
ngai vị này nó ngồi chật vật vô cùng, bọn Chúc Dung lúc nào cũng chòng
chọc nhìn vào nó, hiện giờ Xi Vưu chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có ta mới
miễn cưỡng trấn áp được chúng đôi phần, nếu bây giờ ta thành hôn, lại gả cho một tướng quân ngoại tộc thì sẽ rất bất lợi cho Du Võng, nên ta
đành nói Nặc Nại đợi ta hai trăm năm. Hai trăm năm nữa, Xi Vưu đủ khả
năng nắm giữ quân đội Thần Nông, có hắn phụ tá Du Võng, ta mới có thể
yên tâm xuất giá.” Vân Tang cười, đoạn thở phào nhẹ nhõm, “Lúc đó ta
cũng có thể thật sự từ bỏ thân phận Trưởng vương cơ, làm một người phụ
nữ bình thường, kiến thức nông cạn, bụng dạ hẹp hòi, chỉ lo toan về gạo
dầu mắm muối, ngày ngày nấu canh bồi bổ cho chồng.”
A Hành vui
vẻ nói, “Chúc mừng tỷ tỷ! Bao năm nay tỷ đã phải nghĩ cho cha, cho muội
muội đệ