Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327415

Bình chọn: 9.00/10/741 lượt.

h nhẹ nhàng đẩy cô

ra, nhẹ nói một câu, “Bẩn…” Nhưng cô lại như không nghe thấy, càng không

ngừng kịch liệt dùng đầu lưỡi liếm láp gương mặt bóng loáng của

anh, dùng sức mút những giọt mồ hôi kia vào, những giọt mồ hôi anh

đã chảy vì nghĩ cho cô.

Ánh nắng rọi vào từ

khe cửa sổ, tất cả đều sáng trưng, ngay cả tay vịn bằng gỗ tếch

trầm ổn ra vẻ cổ xưa cũng như tản ra một luồng sức sống vô tận.

Những tia sáng vụn nhỏ làm bức tranh mang màu sắc ấm áp treo trên

hành lang, tản ra ánh sáng dìu dịu ấm áp.

Hinh Ý có chút lo

lắng đứng giữa cửa ra vào của phòng thay quần áo, anh đã vào đó

gần một tiếng, giơ tay lên gõ cửa, rồi lại buông xuống. Đi tới đi lui

một lúc rồi lại gõ cửa, đứng trước cửa không yên hỏi: “Anh có cần

giúp đỡ gì không?”

Bên trong không có động

tĩnh gì, làm cho lòng cô càng thêm căng thẳng, lúc tay nắm lấy tay

cầm cửa muốn mở cửa ra, cửa lại được mở ra, đột nhiên cảm thấy bên

trong lóe ra một tia sáng, cả người anh sáng ngời lóa mắt.

Vũ Chính mặc một bộ

đồ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, bên dưới mặc một chiếc quần

jean, chân có vẻ đặc biệt thon dài, nửa người trên mặt một chiếc áo

vest màu xám, vẻ bề ngoài không nghiêm túc nhưng cũng không mất đi khí

chất, trên đầu dùng sáp chải tóc, cả người có vẻ rất thoải mái.

Có lẽ do đeo kính sát tròng, đôi đồng tử vốn màu đen tĩnh mịch giờ

phút này lại tản ra vẻ nhẹ nhàng bùi bụi, từng biểu lộ đều lộ ra vẻ

ấm áp cùng dịu dàng.

Ngoại trừ mang theo

một đôi nạng, anh rõ ràng tựa như một người mẫu nam đang chuẩn bị

đến trường quay chụp ảnh. Anh bình tĩnh nhìn Hinh Ý đang ngây người,

nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Cô cúi đầu nhìn

thoáng qua váy và giày cao gót của mình, hít một hơi, ngẩng đầu

chậm rãi phun ra vài chữ: “Vấn đề rất lớn. Anh có biết không, sau

này người đàn ông ở bất kì đâu cũng không được cướp mất sự tỏa

sáng của người phụ nữ.” Trên người anh tỏa ra một khí chất hoa lệ

làm cho người ta xấu hổ, khó trách Hiểu Văn nói anh có một loại năng

lực thông qua việc ăn mặc khoác lên trên người một khí chất quý tộc,

xác thực là không sai.

Anh chỉ nhìn cô mỉm

cười, nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng tán thưởng của cô, đương nhiên là

như vậy rồi. Cô kiễng mũi chân in lên môi anh một nụ hôn, thấp giọng

nói: “Nhưng mà em lại rất thích khi có được một người đàn ông xuất

sắc như vậy đứng cạnh em.” Trong đáy mắt cô nhìn qua đều có hình ảnh

của anh. Hàng mi đen sẫm của anh, ánh mắt thâm thúy của anh, chiếc

mũi thẳng của anh, bờ môi hơi mỏng của anh, thật là khó hiểu, hôm nay

sao người này lại gợi cảm như vậy.

“Không được, em muốn đi

thay đồ, đợi thêm 20 phút nữa được không?” Cô ôm lấy eo của anh, hôn lên

cằm của anh.

“Như vậy cũng được

rồi mà…” Anh thở dài, nếu Lâm Hinh Ý đã có ý tưởng ăn mặc trong đầu

thì cũng không phải 20 phút mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Không được, người ta

cũng muốn mặc đồ tình nhân với anh…em phải đi tìm chiếc quần jean mua

ở Italy năm ngoái, còn muốn trang điểm thêm một chút. Ông xã à, anh

ngồi chờ em một lát đi…”

Vũ Chính bất đắc dĩ

nhìn bóng lưng cô vội vã chạy vào phòng chứa quần áo, nụ cười nơi

khóe miệng tràn đầy sủng nịnh cùng hạnh phúc.

Nửa tiếng sau, trước

cửa biệt thự, cô cẩn thận vịn anh ngồi vào ghế, mặc giá đỡ nên có

vẻ hơi cứng ngắc, nhất định phải có người trợ giúp mới vào được

trong xe, cô nhìn thấy anh ngồi vào chỗ giá đỡ siết chặt ấy phần eo,

khuôn mặt vừa rồi rất thoải mái giờ lại trở nên căng thẳng, chỉ biế

anh đang cậy mạnh. Mặc giá đỡ mà đi so với người bình thường phải

khó khăn gấp bội mới có thể giữ được thăng bằng, xem như vài ngày

nay thân thể có tốt lên nhiều nhưng cũng hiếm khi có thể mặc giá đỡ

ra ngoài, huống chi gần đây tình hình sức khỏe của anh không được tốt

lắm.

Nhưng mà, giờ cô không

có cách nào bỏ giá đỡ mặc trên người anh ra, ánh mắt thỏa mãn,

điều anh muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ muốn

đứng bên cạnh người anh yêu, cùng sóng vai đi bên cô mà thôi. Cô cũng

không có cách nào quên, ngày đó trong phòng tập trị liệu ánh mắt anh

cầu xin cô hãy để cho anh tiếp tục “đi” làm đau đớn lòng cô.

Khóe miệng cô nặn ra

một nụ cười, cúi đầu giúp anh cài dây an toàn lại, che giấu đi sự lo

lắng trong ánh mắt, thầm muốn anh thật vui vẻ trong ngày sinh nhật

này.

“So (tiếng anh ^_^),

trạm thứ nhất của chúng ta ở đâu đây?” Cô nắm lấy tay lái, lúc khởi

động xe ánh mắt tràn đầ