
lạnh, khinh mạn nhìn ra phía cửa.
" Đệ đâu có
nói là nàng ta làm, sao huynh phải phản ứng dữ dội như vậy. Tóm lại, đệ không cần
biết, chỉ cần để đệ truy cứu ra được, là ai cố tình *** hại Uyển Nghi thì đệ nhất
định không tha cho kẻ đó, dù người đó có là ai đi nữa. "
Nam Cung Thiên phất
tay áo đứng dậy, lạnh lùng bước ra ngoài.
" Hồi cung.
"
Sau khi Nam Cung
Thiên đi khỏi, Bạch Nhan cũng nheo mắt đứng dậy, thấp giọng.
" Nếu hoàng
thượng có mệnh hệ gì, Di quốc của các ngươi sẽ không được yên đâu. "
Bạch Nhan bỏ đi,
để lại một mình Nam Cung Việt trầm mặc trong phòng. Hắn cảm thấy vô cùng hoang
mang khi nghĩ rằng Liễu Song Song muốn lấy mạng Uyển Nghi. Nếu thực sự là như vậy,
hắn phải làm sao đây? Hắn biết, việc lần trước là do Uyển Nghi cố tình để rời
xa hắn. Hắn hiểu, một phần vì nàng không muốn tranh đấu, một phần là vì nàng thất
vọng với hắn. Uyển Nghi tuy là người nóng tính, nhưng nàng sẽ không vô lí mà
công khai đánh Song Song mạnh đến như vậy. Hắn hiểu đây chỉ là một vở kịch nàng
cố tình diễn cho hắn xem. Nhưng lúc ấy hắn lại bị sự tức giận làm lu mờ lí trí,
để đến khi đêm về, bình tĩnh suy xét lại mọi việc, hắn mới hiểu nguyên do tại
sao nàng lại làm vậy.Nếu Uyển Nghi đã làm vậy mà Song Song còn muốn lấy mạng
nàng, như vậy chẳng phải quá độc địa sao?
Hắn cứ ngồi thẫn
thờ như thế, cho đến khi ánh dương khuất dần nơi chân trời và bóng tối bao trùm
khắp căn phòng, chỉ để lại một đôi mắt lóe lên trong màn đêm đen.
Cho tới đêm, Mộ
Dung Phong vẫn chưa tỉnh lại. Uyển Nghi vẫn cứ thế ngồi thẫn thờ bên giường bệnh,
thi thoảng lại nhẹ lau mồ hôi cho Mộ Dung Phong. Từng giây từng phút trôi qua đối
với nàng đều dài như một thế kỉ, nàng cứ chằm chằm nhìn gương mặt hắn không chớp
mắt, như sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thôi là sẽ có chuyện không hay xảy ra vậy.
Bàn tay nàng nắm chặt tay hắn không rời. Toàn thân nàng lạnh toát, run lẩy bẩy.
Ánh nến vàng vọt, leo lét trong căn phòng càng khiến cho sắc mặt của nàng và Mộ
Dung Phong trắng bệch đến đáng sợ. Những người còn lại đều lo lắng đứng xung
quanh, lo cho Mộ Dung Phong cũng có, mà lo lắng cho Uyển Nghi cũng có, nhìn
nàng hiện giờ giống như một cái xác không hồn, cả ngày chỉ ngồi im như một pho
tượng, không ăn, không uống, chỉ ngồi im lặng.
Liễu Song Song đứng
cạnh Nam Cung Việt, che miệng ngáp, tỏ vẻ chán chường.
" Nam Cung
Việt, ta về phòng ngủ trước nhé. "
Nam Cung Việt khẽ
gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Uyển Nghi.
" Ừm, nàng
nghỉ ngơi sớm đi. " Dẫu sao thì chuyện của Mộ Dung Phong cũng chẳng liên
quan gì đến nàng.
Liễu Song Song
ngái ngủ quay trở về phòng, cũng chẳng thèm để tâm xem có bao nhiêu người đang
nhìn nàng đầy căm ghét. Mộ Dung Phong có chết hay không, nàng vốn chẳng hề để
tâm, dẫu sao thì nàng cũng không quen biết hắn.
Huệ Phi cũng che
miệng ngáp, tỏ vẻ mệt mỏi. Uyển Nghi ngước đôi mắt đã khóc đến sưng vù lên nhìn
nàng.
" Tỷ cũng mệt
rồi, mau về nghỉ ngơi đi, cả Nguyệt nhi nữa, mọi người về hết đi, để mình ta ở
đây được rồi. "
Huệ Phi khẽ lắc đầu
cười.
" Sao được
chứ? Muội mới là người vất vả nhất, muội mới là người cần nghỉ ngơi. Tỷ cực khổ
có một chút thì đã là gì. "
Mộ Dung Phong lại
quay đầu, lấy khăn ướt lau trán cho Mộ Dung Phong, không nói gì. Từ sáng tới giờ,
nàng không ăn, không uống, cũng chẳng hề nghỉ ngơi, nàng cũng cảm thấy có chút
mệt mỏi, nhưng những gì mà nàng chịu đựng, đâu thể bằng Mộ Dung Phong đang đứng
giữa ranh giới sinh tử.
Giờ tuất ba khắc,
Mộ Dung Phong bỗng khẽ cựa mình mở mắt, mọi người vội hấp tấp xúm lại gần.
" Hoàng thượng,
người cảm thấy thế nào rồi? " Bạch Nhan lo lắng hỏi.
Mộ Dung Phong yếu
ớt nhắm nghiền mắt lại, vết thương ở ngực khiến hắn đau đến mức không thể cựa
quậy được. Hắn thều thào.
" A...các
người...làm gì mà...xúm xít lại thế này...ra ngoài hết đi...ta...muốn...ở
cùng...với Uyển Nghi...a...đau quá..."
" Hoàng thượng,
người..." Bạch Nhan kêu lên, tỏ ý kháng nghị, nhưng đã bị Nam Cung Việt
cùng Nam Cung Nguyệt túm tay, kéo ra ngoài.
" Mau ra
ngoài đi, đừng ở trong này làm phiền bọn họ. "
Nam Cung Việt
không phải người vô tình, đứng trước tình cảnh này, hắn cũng không thể quá nhỏ
nhen. Nói không chừng...đây có thể là những lời cuối cùng bọn họ nói với nhau.
Cửa phòng nặng nề
đóng lại, trong phòng, chỉ còn lại Mộ Dung Phong cùng Uyển Nghi. Mộ Dung Phong
nhìn Uyển Nghi, khẽ gượng cười.
" Uyển Nghi.
"
" Ta đây, ta
ở đây. " Uyển Nghi nức nở nắm lấy tay Mộ Dung Phong, nàng gục đầu lên bàn
tay hắn, nước mắt lăn dài, rơi dọc theo cánh tay Mộ Dung Phong.
" Ta...lần
trước...ta đã...đã từng...được nghe nàng hát...Nàng...hát...hát...hay lắm...có..thể
hát cho...cho ta...nghe...một lần nữa...hay không? "
" Được, được,
ta hát, ta hát cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe bài gì, ta sẽ hát cho ngươi.
" Uyển Nghi gật đầu như bổ củi, nước mắt tuôn lã chã.
"
Tương..tương tư...thập giới..." Mộ Dung Phong yếu ớt cười, nụ cười nhợt nhạt.
Uyển Nghi sụt sịt,
đưa tay lên che miệng, cố nén tiếng khóc, gương mặt nàng thống khổ, đau đớn.