
hĩa vào mình, tay nàng nắm
chặt lấy tay Mộ Dung Phong, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của hắn,
không ngừng thút thít.
Nam Cung Việt bắt
lấy cánh tay cầm kiếm của Bạch Nhan, gằn giọng đe dọa.
" Cẩn thận với
hành vi của mình đấy. Đây là hoàn cung của Di quốc, không phải là Nguyệt quốc,
đừng làm ảnh hưởng tới chủ nhân của ngươi. "
Nam Cung Thiên tới
gần bên Uyển Nghi, nhẹ vỗ vào vai nàng an ủi.
" Đừng lo lắng
quá, vết thương không sâu, lại trúng vào ngực phải, chắc là sẽ không sao đâu.
"
Uyển Nghi vẫn nắm
chặt lấy tay Mộ Dung Phong, nàng có cảm giác như những ngón tay hắn cũng dần trở
nên trắng bệch. Tim nàng đập mạnh dữ dội, nàng cảm thấy vô cùng bất an. Vị thái
y đã bắt mạch được một lúc lâu nhưng vẫn trầm ngâm không nói gì khiến cho nàng
càng lúc càng lo sợ.
Bạch Nhan đau
lòng nhìn Mộ Dung Phong, cánh tay cầm kiếm buông thõng xuống, hắn tuyệt vọng
rên lên.
" Tim của
hoàng thượng...nằm ở bên phải. "
Một câu nói của Bạch
Nhan như sét đánh ngang tai, Uyển Nghi cảm thấy như bị ai đó ném vào hầm băng,
một cơn lạnh thấu xương không ngừng dâng lên trong lòng, khiến máu trong người
nàng tưởng chừng như đông cứng trong phút chốc, nàng bàng hoàng nhìn hắn, sắc mặt
trắng bệch, lắp bắp.
"
Ngươi...ngươi nói cái gì? Là nói dối, ngươi đang nói dối phải không? "
" Loại chuyện
này có thể đem ra để đùa được sao? " Bạch Nhan thở dài thống khổ, nếu được,
hắn cũng ước rằng đây chỉ là một câu nói láo.
Cả căn phòng rơi
vào một mảnh yên lặng, Uyển Nghi cảm thấy đầu mình choáng váng, tai nàng ù đi,
trong đầu cứ ong ong câu nói của Bạch Nhan " tim nằm ở bên phải ",
" tim nằm ở bên phải "...
Vị thái y bắt mạch
xong, thở dài một tiếng, xếp gọn đồ nghề vào hộp, vừa làm vừa nói.
" Vị công tử
này nói đúng, tim của người này nằm ở bên phải. Suốt cả cuộc đời hành nghề y của
lão thần, đây là một trường hợp rất hiếm. Vết thương tuy chưa phạm đến tim,
nhưng cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu như không thể gắng gượng qua đêm nay
thì...aizz..."
Một cái lắc đầu
vô lực của thái y đủ để mọi người hiểu rõ. Bạch Nhan sắc mặt tái mét, ngồi khuỵu
xuống đất, Nam Cung Thiên và Nam Cung Việt chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, Uyển
Nghi gục đầu lên tay Mộ Dung Phong, khóc òa.
" Là tại ta,
tất cả là tại ta, xin lỗi, ta xin lỗi..."
Nàng cứ lặp đi lặp
lại mãi hai từ xin lỗi như sợ Mộ Dung Phong không nghe thấy, cảm thấy dù có nói
bao nhiêu lần cũng chẳng đủ. Người đáng chết phải là nàng, không phải hắn, nàng
sao có thể chấp nhận được khi nhìn thấy hắn phải chết thay cho nàng. Dù nàng
không yêu hắn, thì trong tim cũng có chút cảm tình với hắn. Giả dụ như không
có, thì nàng cũng chẳng thể vui vẻ nếu thấy ai gánh họa thay mình. Huống chi, hắn
đã vì nàng nhiều đến thế. Lần trước hại hắn bị Nam Cung Việt đánh đến trọng
thương, lần này lại đẩy hắn đến bờ vực của cái chết, nàng biết phải làm sao
đây?
Để tránh kinh động
đến mọi người, cũng như để giấu kín việc Mộ Dung Phong bị thương, Nam Cung
Thiên cùng Nam Cung Việt quyết định đưa Mộ Dung Phong tới vương phủ để chăm
sóc. Đồng thời, Nam Cung Việt cũng gửi bồ câu đưa thư tới cho Tử Y, lập tức gọi
nàng về vương phủ.
Uyển Nghi sống chết
cũng không chịu rời khỏi Mộ Dung Phong, mặc cho mọi người hết mực khuyên can.
Không còn cách nào khác, Nam Cung Việt đành để Uyển Nghi ở trong phòng chăm sóc
cho Mộ Dung Phong, còn chính mình cùng Nam Cung Thiên và Bạch Nhan ra ngoài sảnh
đường.
Bạch Nhan nắm chặt
nắm tay đặt trên mặt bàn, gần như gầm lên với Nam Cung Việt và Nam Cung Thiên.
" Các người
nói đi, tại sao hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại có thể để cho thích khách
lọt vào được? Hả? "
Nam Cung Thiên gõ
gõ tay lên mặt bàn, sắc mặt cổ quái.
" Đệ cũng cảm
thấy vậy, dù hôm nay đa số thị vệ đều được điều đến khu đại điện, nhưng mức độ
canh phòng nghiêm ngặt cũng tăng lên gấp đôi, không thể có chuyện để sát thủ lẻn
vào dễ dàng như vậy được. Hơn nữa, lại nhắm vào Uyển Nghi chứ không phải ai
khác, điều đó cho thấy, sát thủ có thể là thủ hạ của một người nào đó cũng tham
gia bữa tiệc. "
Nam Cung Việt trừng
mắt nhìn Nam Cung Thiên, mày kiếm dựng lên, thấp giọng nói, trong thanh âm có một
sự đe dọa không hề giấu giếm.
" Ý đệ là gì
đây? "
" Hoàng
huynh. " Nam Cung Thiên không chút sợ hãi nhìn Nam Cung Việt " Hình
như Liễu Song Song mới có được một thủ hạ, do hoàng hậu của Kim quốc, cũng là tỷ
muội tốt của nàng_Tử Đinh Hương tặng cho thì phải. "
" Rầm
".
Nam Cung Việt tức
giận đập tay xuống mặt bàn, đứng bật dậy, hằm hằm nhìn Nam Cung Thiên.
" Đệ im đi,
Song Song không bao giờ làm những việc như vậy. "
Hôm nay, Tử Đinh
Hương cùng hoàng thượng của Kim quốc cũng tới, khi biết Liễu Song Song còn sống,
nàng vô cùng vui mừng. Hai người mừng mừng tủi tủi, nói với nhau đủ chuyện. Tử
Đinh Hương còn đặc biệt tặng cho Liễu Song Song hộ vệ thân tín của mình ở bên
Kim quốc để làm thuộc hạ cho Liễu Song Song nữa. Nhưng có đánh chết hắn, hắn
cũng không tin Song Song của hắn lại làm việc như thế, tuyệt đối không thể nào.
Nam Cung Thiên cười