
ển Nghi liếc Nam Cung Nguyệt " Chỉ
là hiện giờ Doãn Tắc sắp phải tới tứ khố quản học tập các vị văn nhân nho sĩ ở
đó, không thể ở mãi trong phủ vương gia được. Hoàng thượng đã cấp phủ đệ cho
Doãn Tắc rồi, cũng gần đây thôi, muội không cần phải lo lắng nhiều đâu. "
" Nhưng
mà..."
Nam Cung Nguyệt
nhìn Doãn Tắc phụng phịu, nhưng hắn lại chỉ mỉm cười, chỉ cần được phép yêu Nam
Cung Nguyệt, đối với hắn đã là hạnh phúc rồi, một kĩ nam như hắn đâu dám hy vọng
gì cao xa hơn nữa.
Nam Cung Việt và
Uyển Nghi chỉ bình thản uống trà, nhìn nhau cười. Thật ra Uyển Nghi không tán đồng
việc cho Nam Cung Nguyệt kết hôn sớm cho lắm, vì tuy rằng ở thời đại này, việc
kết hôn sớm không phải là chuyện lạ mà còn là lẽ đương nhiên, nhưng một người
mang tư tưởng hiện đại như nàng thì khó mà chấp nhận một cách dễ dàng. Nếu
không phải vì Hỷ nhi đã đủ mười tám tuổi thì nàng nhất quyết không để Hỷ nhi lấy
Tề Dương sớm như vậy.
.........
Sau khi Doãn Tắc
rời khỏi phủ vương gia, hắn chuyển tới một phủ đệ nhỏ, nếu so với phủ vương
gia, phủ đệ của hắn chẳng là gì, nhưng nếu so với thường dân bá tánh, nơi ở của
hắn cũng quá khang trang rộng rãi rồi. Tuy nói là gần, nhưng thực ra lại không
hẳn là như vậy, vì thực chất, phủ đệ của hắn nằm ngay sát phủ vương gia, vì vậy
Nam Cung Nguyệt thường đi qua đi lại giữa phủ vương gia và phủ của Doãn Tắc chẳng
mấy khó khăn.
Thấm thoắt cũng tới
mùa đông. Những bông tuyết trắng xóa dần rơi xuống, mỗi lúc ngày một dày, vương
trên mái nhà, những tán cây và lan rộng khắp cả mặt đường. Mùa đông tới, cũng
là lúc mọi người tất bật chuẩn bị cho ngày sinh thần của Nam Cung Thiên. Tuy rằng
sinh thần của Nam Cung Thiên vào tháng mười hai, nhưng là ngày sinh thần của
hoàng đế nên không thể qua loa đại khái được, vì vậy nên trong cung đã bắt đầu
chuẩn bị mọi thứ từ tháng mười.
Ngày sinh thần của
Nam Cung Thiên, không chỉ có những người trong hoàng tộc, mà cả hoàng thân quốc
thích của các nước lân bang cũng tới dự. Uyển Nghi, Nam Cung Việt cùng Nam Cung
Nguyệt tới hoàng cung để dự lễ. Hồng mai nở đỏ rực hai hàng, những dải lục đỏ
được cột lên cành cây bay phất phơ trong gió, cung điện được trang hoàng lộng lẫy,
giăng đèn kết hoa. Màu đỏ của đèn lồng, của hồng mai pha trộn với màu trắng
tinh khôi của tuyết tạo nên một cảnh đẹp huyền ảo như chốn bồng lai.. Ngày hôm
nay, Nam Cung Nguyệt mặc một bộ váy màu thiên thanh, tóc vấn giản đơn, trông
thanh thoát như một tiểu tiên nữ. Uyển Nghi mặc một bộ y phục màu đỏ, điểm xuyết
những bông hoa nhỏ ở đuôi váy. Mái tóc được vấn lên một nửa, một nửa thả buông
so trên bờ vai, giống một bông hồng mai nở rực rỡ trong tuyết. Khi ba người bọn
họ cùng xuất hiện, tất cả mọi người đều không hẹn mà nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ
xen lẫn si mê.
" Vương gia.
"
Một tiểu thái
giám kính cẩn lại gần Nam Cung Việt, chắp tay nói nhỏ với hắn điều gì đó. Nam
Cung Việt chăm chú lắng nghe, sau đó khẽ gật đầu rồi quay sang nói với Uyển
Nghi và Nam Cung Nguyệt.
" Ta đi lo
liệu chút việc, đừng có chạy lung tung đấy. Nếu ngại chờ thì có thể tới bàn tiệc
ngồi trước cũng được. "
Nam Cung Việt rời
khỏi, nhưng Uyển Nghi và Nam Cung Việt không vội rời đi mà còn nán lại xem các
tiểu thái giám xếp đặt bàn tiệc.
Một lúc sau, giữa
đám đông những người đến dự tiệc, có một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Bảo bối.
"
Nam Cung Nguyệt
và Uyển Nghi quay lại, trước mắt họ là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đang cười
cợt nhả. Hai người cùng đồng thanh kêu lên.
" Mộ Dung
Phong. "
Uyển Nghi kêu
lên, chạy lại gần chỗ Mộ Dung Phong.
" Mộ Dung
Phong. Sao ngươi lại ở đây? Á, còn nữa, sao ngươi dám mặc hoàng y? (áo vàng )
Ngươi muốn chết sao? Màu vàng chỉ được dành riêng cho hoàng thượng thôi. "
Mộ Dung Phong bụm
miệng cười, thì ra nữ nhân ngốc nghếch này vẫn không hề hay biết sự thật về
thân phận của hắn. Ngay khi hắn còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói khác đã
vang lên.
" Nữ nhân vô
lễ, người mà ngươi đang nói chuyện chính là hoàng đế của Nguyệt quốc đấy. Ai
cho phép ngươi nói chuyện với người như vậy? "
Uyển Nghi và Nam
Cung Nguyệt đều bị bất ngờ vì người vừa mới dùng khinh công bay xuống. Tuy rằng
điều hắn vừa nói rằng Mộ Dung Phong là hoàng đế của Nguyệt quốc thật khiến bọn
họ kinh ngạc, nhưng bản thân hắn lại khiến người khác còn kinh ngạc hơn. Người
nam nhân tùy tùng của Mộ Dung Phong mặc một thân bạch y, đi giầy trắng, mái tóc
màu trắng. Không chỉ vậy, đôi mắt của hắn có màu bạc và làn da của hắn thì trắng
tới mức khó tin. Hắn đẹp, nhưng vẻ đẹp của hắn hết sức ma mị và không khỏi khiến
người khác cảm thấy có phần quái đản.
Mộ Dung Phong cầm
chiết phiến, gõ gõ vào đầu mình. Cười gượng với tùy tùng của mình.
" Bạch Nhan,
ngươi có thể thôi phá đám ta đi được không. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi
ngươi để đi ngao du thiên hạ, sao ngươi đã lại xuất hiện rồi? Mau trở về nhà ôm
ấp nương tử xinh đẹp của ngươi đi. "
" Hoàng thượng,
một mình người ở ngoài rất nguy hiểm. Sao thần có thể không lo lắng được chứ?
Trách nhiệm của thần là bảo v