Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323700

Bình chọn: 8.5.00/10/370 lượt.

phải cúi đầu. Hiểu không?”

Ta ngơ ngác nhìn nàng,

hóa ra ăn nói khiêm nhường mà vẫn có thể bộc lộ khí chất như vậy. Phương Hàm chẳng lẽ muốn nói cho ta biết, niềm kiêu hãnh và không cam chịu cần phải ẩn giấu sao?

Thật ra những điều này, Tô Mộ Hàn đều đã từng dạy, nhưng ta chỉ không hiểu vì sao nàng lại muốn nói với ta.

“Còn có…” – ánh mắt nàng nhìn về phía xa xa, cúi đầu nói tiếp – “Đừng tưởng

rằng trong cung này, làm chuyện gì cũng không ai biết”

Ta chợt giật mình, nàng quả nhiên đã biết.

Ta lắc đầu, Phương Hàm không nói ta cũng biết, Hạ Hầu Tử Khâm không đơn

giản. Cho dù là lúc nam nữ hoan ái, hắn cũng không lơi lỏng cảnh giác,

hơi thở của hắn, ta không nhận thấy tình yêu, chỉ có sự bá đạo và lạnh

lùng.

Ta bỗng quỳ xuống, mở miệng nói: “Xin cô cô chỉ giáo!”

Phương Hàm hơi mỉm cười, đỡ ta đứng dậy: “Quả thật ngươi là người rất thông minh”.

“Không, ta không thông minh” – Ta còn quá kém cỏi, ta cần nàng chỉ dạy.

“Tại sao ngươi lại muốn như vậy?” – nàng buông tay ta ra và hỏi

“Vì chính ta” – Ta không phải người vĩ đại, không thể sống vì kẻ khác. Chí ít hiện tại là vậy.

Phương Hàm dường như có chút kinh ngạc khi thấy ta nói thẳng như vậy, lấy lại

bình tĩnh, nàng mới hỏi: “Tang phủ ở thành Đông có quan hệ gì với

ngươi?”

Ta tự nhiên thấy yên tâm khi nhìn nàng. Trên người nàng,

ta nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn. Tô Mộ Hàn không bao giờ dạy những

người lai lịch không rõ ràng, chắc chắn Phương Hàm cũng vậy. Nghĩ thế,

ta trả lời thành thật: “Tang lão gia là cha ta”.

Phương Hàm không

quá kinh ngạc, xem ra nàng cũng đã đoán ra được. Ta vẫn khẩn trương, nếu nàng không đồng ý, ta biết phải làm sao? Dù sao trong cung mà bị lộ lai lịch của mình dễ dàng như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Phương Hàm trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu là tiểu thư của Tang phủ, vì sao lại thành ra thế này?”

Ta cười một tiếng rồi nói: “Không được sủng, cho nên thành thế này”.

Khinh thường ta, chế nhạo ta, cha ta muốn gả ta đi làm thiếp, lại còn nói đó là số phận của ta.

Phương Hàm phất ống tay áo, nói: “Trong cung cũng không có phi tử nào thực sự được sủng ái”.

Ta gật đầu, ta biết chứ.

Liếc nhìn ta, nàng lại nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đừng nhìn hoàng cung yên

lặng như vậy mà nghĩ nó yên bình, thật ra có rất nhiều chuyện ngươi

không nhìn thấy đó thôi. Ngươi cho rằng có thể dễ dàng được hoàng thượng sủng ái sao? Chuyện của Như Mộng, ta tin ngươi hiểu rõ hơn ta”.

Nhắc tới Như Mộng, ngữ khí của Phương Hàm vẫn lãnh đạm, không có chút gấp gáp.

Ta cũng không che giấu, ngẩng mặt hỏi nàng: “Vậy cô cô cảm thấy Như Mộng

thực sự đã cố trăm phương ngàn kế để tiếp cận hoàng thượng sao?”

Phương Hàm hướng ánh mắt nhìn xa xôi: “Ta thấy thế nào không quan trọng, quan

trọng là ngươi học được gì từ sự việc ấy”. Nói rồi, nàng nhấc bước đi

qua ta, hướng về thiên điện.

“Cô cô!” – Ta bò dậy đuổi theo.

Phương Hàm đột nhiên dừng bước, khiến ta thiếu chút nữa đâm sầm vào nàng. Nàng liếc nhìn ta, vết sẹo trên mặt lúc này thật gần trông lại càng đáng sợ, khiến ta không tự chủ được rụt cổ.

Dường như Phương Hàm cũng

nhận ra điều ấy, nàng khẽ cười một tiếng nói: “Ở đây không có quyền lực, thì chẳng tự bảo vệ được mình” – nàng chỉ vào vết sẹo – “Thế này hẵng

còn là nhẹ…”

Ta sợ hãi nhìn, còn nàng thu hồi nụ cười, xoay người đi mất.

Ta nắm chặt mu bàn tay, nói lớn sau lưng nàng: “Ta không sợ!”. Chẳng phải

là tranh giành tình cảm sao? Đằng nào ta cũng đã tiến cung, lẽ nào còn

sợ điều này.

Nàng ngừng bước, gương mặt hơi chần chừ, rồi nói: “Vậy thì làm đi”

Phương Hàm vẫn im lặng, chiều dần muộn, nhìn bóng dáng nàng ngày càng xa dần.

Gió lạnh thổi tới khiến mái tóc ta hơi rối, nhưng trái tim ta thì dần

dần sáng tỏ. Ta gật đầu thật mạnh, chầm chậm tiến bước theo nàng.

Khi trở lại Thiên điện, ta mới biết Thiên Phi đã được phong làm Tài tử còn

Thiên Lục thì được phong Mỹ nhân. Nàng nhớ tới chuyện của ta, vẻ mặt lại giận dữ đến không kiềm chế được, lao lên muốn tiếp tục dạy dỗ.

Ta theo bản năng trốn sau lưng Phương Hàm, nhưng Thiên Phi vẫn không muốn buông tha, định vung tay tát ta một cái.

“Phi chủ nhân, xin giữ tự trọng” – Phương Hàm chắn cho ta, nhắc nhở Thiên Phi.

Thiên Phi chấn động, nhìn Phương Hàm với ánh mắt kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ

trong chốc lát, nàng ta lấy lại vẻ kiêu ngạo, chỉ ta mà nói: “Ta chỉ

muốn dạy dỗ a hoàn của mình thôi, cô cô không cần phải để ý tới!”, nói

rồi lại muốn tiến lên.

Ta đắc ý nhìn Thiên Phi, hôm nay Phương Hàm đã ra mặt cho ta, Thiên Phi vẫn còn muốn tác oai tác quái sao? Nàng ta

chẳng qua cũng chỉ là Tài tử mới tiến cung, chẳng lẽ không nể mặt Phương Hàm?

Phương Hàm lạnh lùng: “Tiểu chủ nhân muốn dạy dỗ a hoàn của

mình, dĩ nhiên Phương Hàm không dám xen vào. Nhưng chỉ là…tiểu chủ nhân

muốn dạy dỗ a hoàn thì cũng phải nhìn trước sau một chút…”

Nghe

thấy thế, Thiên Phi liền biến sắc. Thiên Lục vội nói: “Cô cô nói rất

phải. Tỷ muội chúng ta vừa mới tiến cung, còn rất nhiều chỗ không hiểu

biết. Mong cô cô vui lòng chỉ giáo!”

“Tiểu chủ nhân nói quá lời

rồi, Phương Hàm còn