
chủ tử chắc chắn có tiền đồ sáng lạng đi, như vậy cũng chưa chắc là không tốt.
Ta nghĩ, dù sao người có mục đính trà trộn vào cung như ta cũng không
nhiều. Như vậy, các nha hoàn chắc chắn sẽ hiểu rất rõ tiểu thư của mình. Phương Hàm giở ra yêu sách này, vô tình đã đã âm thầm phá bỏ người tâm
phúc bên cạnh các nàng được tuyển tú. Cho dù có thể họ sẽ có một tâm
phúc mới, nhưng bước đi đầu tiên này, không thể không thừa nhận, nàng ta đã thắng.
Ta ngồi một mình ở mép giường, nghe các nàng sôi nổi trò chuyện.
Cũng có vài nha hoàn cúi đầu không tham dự, vẻ mặt hiện rõ đang đấu tranh rất dữ dội. Cũng có một hai người, vẫn bình thản ngồi trên giường của
mình như ta. Ta khẽ cười, người trung thành, đương nhiên vẫn sẽ có.
Chỉ là đa số họ, điều đã bị dụ dỗ.
Đây là con người.
Ta chợt nhớ đến câu hỏi trong miếu ngày ấy mà Tô Mộ Hàn đã hỏi ta,
"Nhân chi sơ (*), rốt cuộc là thiện hay ác."
* Bản tính vốn có của con người
Bây giờ ngẫm lại, thiện hay ác thì đã sao? Chẳng qua lúc này mới bắt đầu thấy rõ.
Phương Hàm nói muốn chúng ta suy nghĩ kỹ, thật ra chính là cho chúng ta cơ hội được mong ước.
Cứ như vậy, lại qua một ngày.
Lúc Phương Hàm tới, những người đã sớm có quyết định bắt đầu tiến lên phía
trước: “Cô cô, nô tì ngưỡng mộ tài hoa của Vương mỹ nhân, muốn được hầu
hạ Vương mỹ nhân.”
“Cô cô, nô tì nghe nói tính tình của Thư quý tần rất tốt, nô tì mong muốn được hầu hạ ngài ấy.”
“Cô cô, nô tì tình nguyện hầu hạ cô cô.”
…
Trải qua hơn một nén nhang, đứng bên cạnh ta chỉ còn lại vài người. Ta liếc
mắt nhìn Cúc Vận bên cạnh, nàng cũng trừng mắt liếc ta một cái, sau đó
dời tầm mắt đến nơi khác.
Nghe xong lời trình bày thưa bẩm của mọi người, Phương Hàm mới nói: “Các vị
đi theo Lý công công đăng ký, ta sẽ tự động sắp xếp.” Phương Hàm nhìn
nha hoàn nói tình nguyện hầu hạ nàng rồi mở miệng: “Bên cạnh ta không
thiếu người, hay là ngươi nên suy nghĩ lại đi.”
Nha hoàn kia có chút thất vọng, nhưng vẫn cùng những người khác đi theo Lý công công đăng ký.
Phương Hàm đưa mắt nhìn những người còn lại, vẫn không nói bất kỳ lời nào, chỉ cúi đầu uống trà.
Chúng ta đứng yên, cũng không nói lời nào.
Đối với suy nghĩ trong lòng của Phương Hàm, ta tự nhận là mình không hiểu rõ lắm. Suy nghĩ của nàng, thật sự là quá sâu sắc.
Ta chợt nhớ tớ, nếu suy nghĩ của các phi tần trong cung cũng sắc sảo như nàng, nếu như vậy… Thì thật sự rất đáng sợ !
Phương Hàm nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, rồi lại đặt tách trà xuống,
lúc nàng ta ngước mắt lên trong tích tắc nhìn thẳng vào mắt của ta,
khiến ta không kiềm chế được mà run sợ.
Nếu nói đến thông minh, có lẽ nàng vẫn chưa sánh được với Tô Mộ Hàn. Chỉ là, suy nghĩ của nàng
giống như một vòng xoáy khổng lồ, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn sâu vào
đó, kết quả sẽ là thịt nát xương tan.
Nghĩ như vậy, ta sợ run cả người.
Nhưng nàng vẫn chỉ cười nhạt một tiếng, không có biểu hiện gì khác.
Lý công công dẫn bọn nha hoàn đi đăng ký quay lại, đưa bản đăng ký cho
Phương Hàm. Phương Hàm nhận lấy rồi đứng dậy cười nói: “Một đời long
sủng một đời vinh, ở trong hoàng cung, không ai biết được mai sau sẽ như thế nào.” Nàng hời hợt nói bâng quơ một câu, liền xoay người rời đi.
Phương Hàm vừa mới rời khỏi, trong viện liền nổi lên những tiếng ồn ào. Mặc
dù, bọn nha hoàn không nói rõ, nhưng ai cũng đỏ mặt, vô cùng hưng phấn.
“Thật là lợi hại.”
Ta nhịn không được mà nói.
Đầu tiên là kế ly gián quan hệ chủ tớ, hiện tại thì cố ý nói cho chúng ta biết, cung nữ, cũng có thể một bước lên mây.
Như vậy, sẽ còn ai bằng lòng đứng ở vị trí thấp như thế này nữa?
Ánh mắt ta không tự chủ được mà nhìn ra cửa viện, muôn vàn tâm trạng.
Tay vô tình mà nắm chặt.
Không biết Cúc Vận ở bên cạnh ta đã tiến lên từ lúc nào, đi thẳng đến chỗ Phương Hàm nói: “Cô cô, nô tì có lời muốn nói.”
Thấy Cúc Vận đuổi theo, bước chân của Phương Hàm chậm lại, Cúc Vận nói gì đó với nàng. Phương Hàm vẫn không mở miệng, chỉ là ánh mắt đang nhìn về
phía ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước, hoàn toàn không có chút biểu hiện nào khác . Ta có một chút kinh ngạc, lại thấy nàng xoay người rời
đi, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Cúc Vận ngây người, một lát sau mới quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tin nổi.
Nàng đến gần ta, cười cười nói: “Thật là lợi hại, mới tiến cung, mà đã mua chuộc được cô cô.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu ý trong lời nói của nàng là gì, nàng
lại cất giọng nói: “Cả đêm hôm qua ngươi không về, đi đâu, làm gì, đừng
tưởng rằng người khác không biết.” Tay của nàng chỉ vào trước ngực ta,
vừa cười nói: “Ngươi chỉ là một cung nữ, qua đêm nay, liệu mà giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong, nàng lại lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
“Cúc Vận.” Ta gọi nàng.
Nàng dừng bước, nghiêng người: “Thế nào, ngươi biết sợ rồi sao?”
Sợ? Ta sợ cái gì?
Ta khẽ cười, tán thưởng nàng: “Ngươi thật sự là một nô tì tốt, ta thật sự
mừng thay cho nhị tỷ.” Biết đêm qua ta không ở trong phòng , cũng chỉ là nửa đêm đã đến giám sát ta. Ta vốn không hề biết, Thiên Lục lại có nô
tì t