
ô… Gà cục cưng chết rồi, sau này sẽ không còn gặp lại nó nữa…Đệ
không muốn… Đệ không muốn…”
Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, sau đó cười, nói với Diệu nhi, “Vậy thì như thế này nhé, chúng ta đem gà cục cưng vẽ lại,
như vậy gà cục cưng tuy rằng đã chết nhưng vẫn còn bức họa ở lại, nó vẫn ở cùng với Diệu nhi.”
Diệu nhi ngồi ở trong lòng Thẩm Nghị, nhìn gà cục cưng trên bàn, khóc nức nở một lúc mới đồng ý gật đầu.
Thẩm Nghị lấy giấy bút ra, tự mình vẽ
trước một cái, sau đó để cho Diệu nhi tự mình cẽ một cái. Diệu nhi còn
thật sự chăm chú vẽ, một nét lại một nét vẽ một cái vòng hoa vòng quanh
người gà con.
Một lúc lâu sau mới vẽ xong, Diệu nhi
nhìn nhìn gà con, lại hức hức thút thít khóc một lát nữa sau đó mới cẩn
thận lấy khăn bao lại gà con, cùng Thẩm Nghị đi ra sân, đến dưới tàng
cây đào một cái hỗ nhỏ.
Diệu nhi tự tay đem gà con để vào, sau đó lấp hố, dưới tàng cây lê liền có thêm một cái mộ nhỏ. Diệu nhi còn lấy
một cây gỗ nhỏ cắm lên trên tiểu mộ, miệng lẩm bẩn, “Gà cục cưng… Ngươi
chết nhanh như vậy… Cũng chưa sinh trứng gà cho ta ăn… Ô ô… Nhưng mà ta
không trách ngươi… Buổi tối lạnh sao ngươi không nói cho ta biết? Nếu
ngươi nói cho ta biết ta liền đem cái chăn nhỏ cho ngươi… Ô ô… Như vậy
ngươi sẽ không còn lạnh nữa… Ô ô… Sau này ta sẽ nhìn bức vẽ nhớ ngươi…”
Nó vừa khóc vừa niệm, còn rất trịnh trọng bái vài cái mới thôi.
Bộ dáng nghiêm trang của nó lúc này khiến cho Trinh nương dở khóc dở cười. Tuy vậy bộ dáng Thẩm Nghị lại có chút suy nghĩ.
Diệu nhi cuối cùng cũng chịu ăn cơm.
Trinh nương nhanh chóng bưng đồ ăn nóng lên. Thẩm Nghị nhìn Diệu nhi
cười nói với Trinh nương, “Diệu nhi là một đứa nhỏ thiện lương.”
Sau đó lại thương lượng với Diệu nhi,
“Diệu nhi, sau này mỗi một ngày đệ lại vẽ cho mỗi chú gà con một bức
tranh được không? Đệ vẽ hết các bộ dáng của gà con lúc nhỏ, chờ gà con
lớn lên, hoặc chẳng may chết đi, đệ vẫn có thể lấy ra nhìn lại, giống
như hôm nay vậy.”
Diệu nhi húp một ngụm cháo, nghe thấy
Thẩm Nghị nói như vậy mắt liền sáng lên, vội vàng gật đầu giống như gà
con mổ thóc, “Được a! Được a! Tỷ phu dạy đệ vẽ vẽ, sau này ngày nào đệ
cũng vẽ a.”
Thẩm Nghị cười cười gật đầu, lại tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Không bằng vẽ cả nhà chúng ta, sân, cây lê già,
chuồng gà nữa đi, còn có thể vẽ cả thôn làng, vẽ sông vẽ núi. Biết vẽ
cũng rất tốt, có thể vẽ tỷ tỷ, vẽ tỷ phu, vẽ Tiểu Vũ, Vẽ Cẩu Đản… Diệu
nhi thấy thế nào?”
Trinh nương cũng ôn nhu cười, “Tỷ cũng
thấy như vậy rất tốt nha. Chờ sau này Diệu nhi trưởng thành, nhìn lại
tranh có thể nhớ tới chuyện xảy ra ở nơi này.”
Diệu nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn cái mộ nhỏ dưới tàng cây lê.
Thẩm Nghị lại nói thêm, “Cái này cũng giống như chuyện nuôi gà nhé, đồng ý rồi thì phải làm được nha, mỗi ngày đều phải vẽ.”
Ánh mắt Diệu nhi sáng lên, dứt khoát gật đầu đồng ý.
Rất lâu rất lâu về sau, khi Diệu nhi bằng cái tên Diệu của mình trở thành một thế hệ họa gia tài ba, khi mở ra
bức học vẽ khi còn nhỏ, không khỏi lại nghĩ tới ngày hôm nay trong thôn
Bạch Hà…
Diệu nhi tuy rằng vẫn còn chưa hiểu cái
gì gọi là nói là phải làm, nhưng mà nó biết nó là tiểu nam tử hán ,
chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được. Từ hôm đó trở đi, nó liền bê
một băng ghế nhỏ, ngồi vào bàn vẽ vẽ gà con.
Gà cục cưng khiến cho Diệu nhi thương tâm mất một thời gian khá dài, đúng lúc thời gian nghỉ ở nhà của Thẩm Nghị
nhiều hơn. Hai người liền nghiên cứu cả ngày làm thế nào để cho số gà
cục cưng còn lại sống sót.
Đầu tiên là vấn đề giữ ấm. Gà con cục
cưng sợ lạnh, hai người bọn họ cho thêm vào trong chuồng không ít rơm
rạ. Chung quanh chuồng gà cũng lấy rơm vây lại. Ban ngày thì lấy rơm
xung quanh chuồng đem ra phơi khô nóng, đến tối liền lấy đó quây lại để
giữ ấm.
Gà con ăn cái gì cùng phải chú ý, ăn
không đúng loại thì gà con sẽ rất dễ bị tiêu chảy. Vì muốn gia tăng dinh dưỡng cho gà con, ngoại trừ trộn thật tốt thức ăn cho gà con, Diệu nhi
còn nhân lúc chiều tà mỗi ngày lôi kéo Thẩm Nghị và Trinh nương bồi nó
đi bắt sâu.
Thẩm Nghị thấy cũng tốt, liền cười ha hả
đi theo Diệu nhi chui vào trong bụi cỏ bắt sâu, thuận tiện dạy Diệu nhi
nhận biết được thảo dược, các loại sâu linh tinh.
Kỳ thật Trinh nương rất sợ sâu, tuy nhiên vẫn kiên trì đi cùng hai người. Mỗi lần nhìn thấy Diệu nhi bắt được sâu nhỏ mà ầm ỹ kêu to, nàng liền cảm thấy cao hứng rất nhiều, và cũng tiện tay sờ xuống bụng mình. Nếu sau này sinh nhi tử, có thể nhu thuận và
thông minh lanh lợi giống như Diệu nhi khi còn nhỏ thì nhất định sẽ là
một tiểu hài tử phi thường đáng yêu…
Vì gà con không sinh bệnh, Thẩm Nghị còn
mang theo Diệu nhi đi thỉnh giáo một vị thú y, sau đó trở về cả hai lại
cùng nhau đi hái thảo dược, nấu sẵn thuốc rồi trộn vào trong nước đút
cho gà con uống.
Một phen ép buộc như vậy, chín chú gà cục cưng của Diệu nhi cũng chỉ có sáu chú sống được đến lúc đổi lông thay
cánh. Gà con sau khi thay lông năng lực miễn dịch của cơ thể sẽ gia tăng lên nhiều.
Khi ba chú gà con lục tục theo nhau chết, Diệu nhi cũng xây cho chúng mỗi con một mộ phần