
n có
mấy vị tẩu tử.
Trinh nương gục đầu xuống, nhìn nhìn Diệu nhi trong lòng, ngữ khí mềm nhẹ mà kiên định, “Lưu thúc, ta biết thúc
muốn tốt cho ta. Nhưng mà cha ta đã nói, Diệu nhi nhất định phải ở bên
cạnh ta.”
Nàng lại nhìn về phía Thẩm Nghị, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, “Tướng công nói đi?” (Khổ!!!)
Thẩm Nghị mỉm cười, càng thêm tuấn tú.
Hắn nhìn về phía Lưu Đại Trụ, “Diệu nhi là đệ đệ của nương tử, cũng
chính là đệ đệ của Minh Chi, không có gì không tiện cả. Lưu thúc có thể
yên tâm.”
Lưu Đại Trụ nhất thời không biết nói gì.
Dù sao Trinh nương mới là thân nhân của Diệu nhi. Nếu nàng muốn dẫn nó
đi, bọn họ chỉ là ngoại nhân, cũng không thể làm gì hơn.
Chân mày Lưu ma ma gắt gao nhăn lại. Nàng cũng không tán thành việc Trinh nương mang Diệu nhi đi, cũng không phải chỉ có vợ chồng son sống riêng với nhau, Thẩm gia còn có ca ca và tẩu
tẩu cùng chung sống. Ai biết sau này có thể nổi lên ý muốn làm ra chuyện xấu xa nào đó không?
“Trinh nương, Lưu ma ma nhìn con lớn lên, cũng nhìn Diệu nhi lớn lên, làm sao có thể hại các con? Tuy rằng việc
bảo con chiếu cố Diệu nhi là ý muốn của cha con, nhưng mà… Ai! Đây không phải chuyện xưa mà người ta hay nói sao?” Tính tình Lưu ma ma vốn dễ
xúc động, nói được hai ba câu đã nức nở…
Trinh nương không trả lời Lưu ma ma, chỉ
nhẹ nhàng vỗ đầu Diệu nhi, nhẹ giọng hỏi, “Diệu nhi, sau này sống cùng
tỷ tỷ và tỷ phu được không?”
Diệu nhi chớp chớp đôi mắt to, nhìn nhìn tỷ tỷ ôn nhu, lại nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Thẩm Nghị, thực vui vẻ trả lời, “Được a!”
Lưu đại Trụ vừa nghe thấy liền thở dài,
Lưu ma ma cũng không bình tĩnh, “Trinh nương, chẳng lẽ con thật sự không tin Lưu ma ma này ư? Lưu ma ma chỉ vì muốn tốt cho con. Diệu nhi con
không thể mang đi được.” Khẩu khí của Lưu ma ma có chút cường ngạnh.
Lời này có chút không đúng mực, Trinh nương hơi hơi nhíu mi.
Hoa Đào đảo mắt liếc nhìn nương mình một
cái. Thái độ này của Trinh nương là nhất định muốn mang Diệu nhi theo
bên người. Người ta là tỷ đệ ruột thịt, sống nương tựa lẫn nhau, không
mang theo bên người chẳng lẽ lại để cho người bên ngoài nuôi? Cũng không biết phụ thân và mẫu thân mình nghĩ thế nào mà nói mấy chuyện sai lầm
như thế. Tại sao còn chưa rõ đâu?
“Phụ thân, mẫu thân, hai người không có
việc gì thì đừng hồ nháo nữa. Chuyện nên làm như thế nào thì làm như thế ấy đi. Nếu hai người muốn ẵm đứa nhỏ thì an tâm mà chờ tôn tử của mình
đi.” Hoa Đào mở miệng nhắc nhở hai người Lưu gia.
Lưu ma ma thiếu chút nữa nghẹn khuất. Hoa Đào này không biết là thừa hưởng từ ai, khả năng nói chuyện có thể chọc chết người. Mấy đứa con trai cũng không lẻo mép như nàng. Bà không còn
phải là suy nghĩ cho Trinh nương hay sao? Lưu ma ma chỉ vào Hoa đào
mắng, “Ngươi, cái nha đầu này nghĩ cái gì thế hả? Không phải là ta lo
Trinh nương bị uỷ khuất sao? Ngươi ở nhà làm đại cô nương thì thoải mái. Ngươi cho rằng làm con dâu cũng thoải mái như vậy hay sao? Ngày nào đó
nếu không cẩn thận hầu hạ…”
Trong lòng Trinh nương hơi khó chịu một
chút. Lời của Lưu ma ma rất đúng, nhưng cũng không thể cứ thế mà nói
thẳng trước mặt Thẩm Nghị. Nàng liếc nhanh nhìn Thẩm Nghị một cái, lại
ngoài ý muốn thấy hai mắt Thẩm Nghị nhìn nàng tràn đầy ý cười ôn nhu,
nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hoa Đào cũng nóng nảy, “Nương! Người nói cái gì vậy?”
Lưu ma ma biết mình lỡ lời, xấu hổ cười cười, bồi tội với Thẩm Nghị, “Cô gia, ta… Ta ta… Ngài xem…”
“Thím là người rộng rãi khoáng đạt, là
người không để ý tiểu tiết.” Thẩm Nghị mỉm cười, “Thím nói rất đúng. Làm con dâu quả thực rất vất vả, tiểu sinh càng nên trân trọng nương tử mới đúng.” Lời Thẩm Nghị chân thành tha thiết, vẻ mặt chân thành, khiến cho Lưu ma ma tự cảm thấy ngượng ngùng.
Thuận An vẫn mắt lạnh nhìn, nghe xong lời này hừ lạnh một tiếng. Trường An đứng cạnh nghe thấy, cau mày nhìn hắn
một cái, Thuận An mới quay đầu đi.
Hoa Đào liếc mắt nhìn nương nhà mình một
cái, lạnh nhạt nói, “Nương, nha đầu con đây cũng đã mười bốn rồi, người
nghĩ con còn mới bốn tuổi hay sao?” Không đợi Lưu ma ma mở miệng mắng,
Hoa Đào cười lạnh một tiếng nói tiếp, “Người sợ Trinh nương chịu uỷ
khuất? Nếu Trinh nương thực sự nghe lời hai người để Diệu nhi ở lại, mới thật sự là bị uỷ khuất. Nàng là tỷ tỷ ruột của Diệu nhi. Hiện tại cha
mẹ nàng vừa rời trần thế, nàng liền đưa ấu đệ giao cho ngoại nhân chiếu
cố, này tính là gì? Càng không nói đến chuyện Hà thúc trước khi ra đi
còn mong muốn giao lại ấu đệ cho Trinh nương giáo dưỡng. Hai người làm
như vậy chính là bảo Trinh nương làm trái di nguyện của phụ thân, này
tính là gì? Nương cũng đừng nói Trinh nương không tin nương, cho dù có
tin, chúng ta cũng không nuôi nổi Diệu nhi. Còn nữa…”
Hoa Đào lạnh lùng nhìn cha mẹ liếc mắt
một cái, lạnh lùng nói, “Hai người nghĩ giữ Diệu nhi lại. Nếu người ta
biết là vì hai người thương Trinh nương, sợ người bên ngoài nói Trinh
nương mang theo con riêng, sau này ở Thẩm gia chịu uỷ khuất thì không
sao. Nhưng người không biết, có khi còn cho rằng hai người nổi lên tâm
tư gì đâu? Hà gia đối với nhà