XtGem Forum catalog
Tú Tài Nương Tử

Tú Tài Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324591

Bình chọn: 7.5.00/10/459 lượt.

vì tôn nghiêm quóc gia, phỉa xem hoàng

đế nói thế nào.

Hoàng đế cùng Minh nhi dường như đã sớm

đoán được sẽ có chuyệ này, hoàng đế hơi nhìn về phía Minh nhi, Minh nhi

khẽ gật đầu, Hoàng đế lúc này mới đồng ý, “Được! Tỷ thí thì tý thí, tuy

nhiên…. Uy Vũ tướng quân….”

Hoang đế mỉm cười nhìn Minh nhi, “Khanh cần hạ thủ lưu tình a, cũng chỉ là tỷ thí mà thôi, không nên làm tổn hại hòa khí.”

Minh nhi quỳ xuống hô vâng, võ tướng sứ thần bên dưới tức đến mặt cũng tái đi rồi.

Trong sân đã sớm chuẩn bị tốt, còn xây

một đài cao, hoàng đế hoàng hậu ngồi chính dưới, bên trái là mọi người

bên mình, bên phải là đoàn sứ thần Uy quốc.

Minh nhi sớm thay một thân trang phục,

tay cầm một thanh trường đao, uy phong lẫm liệt đứng ở giữa sân. Võ

tướng đối phương cầm trong tay một thanh đao vừa dài vừa nặng, hung thần ác sát đứng ra.

Hai người vừa đứng, cũng không nói gì mà

đánh luôn, võ tướng muốn huy một đao qua, Minh nhi không chút hoang mang tránh đi, còn phản lại một đòn, khiến võ tướng này lui từng bước về

sau.

Cuộc tỷ thí tiếp theo đó có thể nói vô

cùng nguy hiểm, căng thẳng lên xuống, Trinh nương nắm chặt lấy tay Thẩm

Nghị, sợ con sẽ xảy ra chuyện gì, Thẩm Nghị cũng nhìn chằm chằm giữa

sân, cuối cùng lấy một đao của Minh nhi kề lên cổ võ tướng kia mà kết

thúc.

Minh nhi cũng không làm hắn bị thương,

chỉ nói, “Hai quân đối địch tất có kẻ phải chết, ta biết ngươi gọi Sơn

Thanh, Sơn Mộc tướng quân là ca ca ngươi, nhưng ngày ấy đổi lại vị trí

của hắn và ta, chỉ sợ hắn cũng sẽ làm như vậy, ta không thẹn với lương

tâm! Ngày sau các ngươi nếu còn dám dẫn binh xâm phạm, ta sẽ không lưu

tình nữa!”

Sơn Thanh mang vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt

nhìn Minh nhi, chật vật chạy về vị trí sứ thần, hắn cúi đầu nói nhỏ vài

câu nghe không hiểu cùng thiếu niên kia, thiếu niên kia mang vẻ mặt

khinh thường cười lạnh.

Minh nhi quỳ gối giữa sân, hoàng đế cười

ha ha, “Uy Vũ tướng quân không hổ là mãnh tướng mạnh nhất dưới của ta!

Trầm rất hài lòng!”

Hoàng đế lại nói với đoàn sứ thần, “Các ngươi muốn tỷ thí thì cũng tỷ thí rồi, không bằng….”

Thiếu niên kia đứng lên chắp tay với

hoàng đế, “Hoàng đế bệ hạ, Uy Vũ tướng quân quả nhiên danh bất hư

truyền, thực sự lợi hại, đánh thắng Sơn Thanh ca ca của ta. Người Hán

các ngươi có câu, ra trận phụ tử binh*. Nghe nói hôm nay đệ đệ của Uy Vũ tướng quân cũng ở đây, Uy Vũ tướng quân đánh thắng ca ca ta, ta cũng

muốn thỉnh giáo đệ đệ của Uy Vũ tướng quân, đệ đệ tướng quân hẳn không

phải người yếu đuối nhát gan đi!”

(*ra trận phụ tử binh: câu đầy đủ là ra

trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, ý nói cha con ra trận thì sẽ

giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàm

nghĩa là huynh đệ đồng lòng thì làm gì cũng đc)

Hắn vừa nói lời này, sắc mặt của mọi

người ở đây đều thay đổi. Hoàng đế biết rõ Cẩm nhi không biết võ nghệ,

Minh nhi nhanh chóng quỳ xuống, “Khải tấu Hoàng Thượng, đệ đệ của vi

thần không dùng võ, chỉ sợ không thể đàm luận cùng sứ thần.”

Thẩm Nghị cũng quỳ xuống, “Hoàng Thượng, khuyển tử quả thật không biết võ a.”

Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, “Uy

Vũ tướng quân giết Sơn Mộc ca ca, lại thắng Sơn Thanh ca ca, rồi sao?

Hiện tại đệ đệ Uy Vũ tướng quân chẳng biết gì cả sao? Thì ra Uy Vũ tướng quân quả thật rất tài giỏi, nhưng đệ đệ này a…. Chỉ là phế vật!”

Hắn nói không chút khách khí, dẫn tới mọi người ở đây đều thực bất mãn.

“Muốn đánh cũng được, nhưng cần nói rõ trước.” Cẩm nhi chậm rãi đi qua.

“Thẩm Gia Cẩm!” Thẩm Nghị cùng Minh nhi đồng thời quát một tiếng, nó bước ra làm gì.

Cẩm nhi hướng bọn họ làm mặt quỷ, quay đầu nói với thiếu niên kia, “Muốn đánh cũng được, nhưng ta phải hỏi rõ ràng trước đã.”

Thiếu niên cười lạnh, “Ngươi hỏi đi.”

“Ta đánh với ngươi hả?”

Thiếu niên gật đầu, “Đúng vậy.”

Cẩm nhi nghĩ nghĩ nói, “Ta thật sự không

biết võ, nếu không thì vậy đi, muốn đánh cũng được. Hai ta một người

đánh đối phương ba cái, nhận thua thì dừng lại.”

Thiếu niên kia khinh thường nói, “Còn chưa đánh đã muốn nhận thua đâu? Được, liền làm như ngươi nói.”

Cẩm nhi khó xử nói, “Ta tới giờ còn chưa đánh ai bao giờ…”

Thiếu niên đánh giá hắn một chút, tự tin nói, “Nếu như vậy, ta nhường ngươi, để ngươi đánh ta trước.”

Cẩm nhi do dự một chút, “Như vậy được không?”

Thiếu niên không kiên nhẫn nói, “Người Hán các ngươi đúng là quá nhiều lời vô nghĩa, đánh hay không hả?”

Cẩm nhi nói, “Được dùng vũ khí không?”

Thiếu niên nhìn một chút, “Tùy ngươi, ta dùng trúc đao được rồi, miễn làm ngươi bị thương!”

Cẩm nhi đi đến giá đặt vũ khí nói, “Vậy ta dùng cái đoản côn này đi.”

Minh nhi đi qua, nhỏ giọng nói với Cẩm

nhi, “Đừng cùng hắn lấy cứng đối chứng, lên sân đánh hai cái rồi nhận

thua đi, nghe rõ chưa?”

Cẩm nhi khẽ gật đầu, “Rồi mà, đại ca.”

Lên sân, Cẩm nhi nhìn đoản côn trong tay một chút, nói, “Ta đánh ngươi trước nga, ngươi đừng trốn đó.”

Thiếu niên kiêu ngạo nói, “Ta không né, ngươi đánh đi, đừng khách khí, lát nữa ta cũng không khách khí đâu.”

Cẩm nhi hít sâu một hơi, sau đó rất

nhanh, một côn đánh lên bụng thiếu niê