
Minh nhi rất xa đã bắt đầu kêu lên, “Cha, nương, con đã về đây!”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương sửng sốt một chút, Trinh nương đẩy đẩy tay Thẩm Nghị, “Thiếp hình như nghe thấy tiếng Minh nhi…”
Cẩn thận nghiêng tai lắng nghe một chút,
Trinh nương trở lên cao hứng, “Là Minh nhi, là Minh nhi!” Trinh nương
lập tức mở cửa, nghênh đón, quả nhiên thấy Minh nhi một thân nhung trang đang chạy về phía bọn họ.
Cẩm nhi cùng Trân muội cũng từ trong
phòng chạy nhanh ra, “Đại ca!” Hai hài tử đều vui mừng chạy tới. Ba
huynh muội ôm chặt lấy nhau, Minh nhi ôm Trân muội ôm trong ngực hết hôn lại thơm, lại xoa xoa đầu Cẩm nhi, ba người ở cùng nhau thật vui vẻ.
“Minh nhi của nương!” Trinh nương khóc chạy tới ôm lấy Minh nhi, hốc mắt Minh nhi cũng đỏ, “Nương…” Hắn thì thào khẽ gọi.
“Minh nhi!” Thẩm Nghị lau lau khóe mắt, mỉm cười nhìn Minh nhi.
“Cha….” Minh nhi rời cha mẹ còn chưa tới
một năm, giờ phút này lại cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi, trên
chiến trường, biết bao đêm, hắn đều dựa vào những nhớ nhung về thân nhân trong gia đình, nghĩ đến những chuyện từ nhỏ đến lớn mà vượt qua.
Thẩm Nghị liên tục gật đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Chúng ta về nhà đi, trở về lại nói sau, trở về lại nói sau.”
Cả nhà ôm nhau trở về, Trinh nương vào
nhà bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, sau khi vào nhà Minh nhi nói chuyện trên
chiến trường cho Thẩm Nghị cùng đệ đệ muội muội, nói đến khi phấn khích
còn khoa chân múa tay vài ba cái, nhất là khi nói đến lúc đuổi theo Sơn
Mộc tướng quân vào sâu trong thảo nguyên, một đao chặt bỏ thủ cấp của
hắn, Trân muội kinh hô một tiếng lui vào trong lòng Thẩm Nghị.
Trinh nương đứng ngoài phòng nghe, vui vẻ cười không ngừng, nhi tử trở về bình an, so với điều gì càng thêm quan trọng.
Thẩm Nghị vuốt vuốt lưng Trân muội trấn
an, cũng nói về những phát sinh trong nhà mấy tháng nay, nghe tới Trinh
nương vì mong hắn có thể trở về bình an mà bắt đầu ăn chay trở thành tín nữ, Minh nhi trầm mặc.
Khi Trinh nương bưng thức ăn vào, Minh
nhi đỡ Trinh nương ngồi trên kháng, bản thân thì dập ba lạy với Thẩm
Nghị cùng Trinh nương, Trinh nương cầm khăn tay che miệng, nước mắt tựa
như viên bi tròn tròn thi nhau rơi xuống.
“Nhi tử bất hiếu, khiến cha mẹ lo lắng!”
Minh nhi ngẩng khuôn mặt tràn ngập thanh
xuân lên, Trinh nương nhìn, tay run run sờ lên, ôn nhu nói, “NƯơng cho
tới bây giờ đều không muốn để con tham gia quân ngũ, nhưng đây lại là
ước mơ của con. Nương chỉ hy vọng con có thể bình bình an an, bình an
thì tốt rồi.”
Thẩm Nghị kéo Minh nhi, “Được rồi, chúng
ta ăn cơm thôi. Minh nhi ở bên ngoài chịu khổ, không ăn được thức ăn do
nương làm, mau đứng dậy ăn cơm.”
Minh nhi gật gật đầu, cả nhà vây quanh
bàn ăn, vô cùng cao hứng ăn cơm, Trinh nương không ngừng gắp rau cho ba
đứa nhỏ, trìu mến nhìn bọn nó líu ríu ồn ào, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn
Thẩm Nghị, trong mắt phu thê hai người đều là sự thỏa mãn.
Minh nhi trộm chạy về nhà, hoàng đế biết
được, Mộ Dung tướng quân biết hắn nhớ nhà đến sốt ruột, mở một mắt nhăm
một mắt làm như không biết, sau lại lén cầu xin hoàng đế hạ chỉ, dù sao
Minh nhi hiện tại là tướng quân, tham gia tiệc mừng công xong hẳn phải
hồi quân doanh, tự ý rời quân doanh thì phải bị xử trí theo quân pháp.
Hoàng đế nghe thấy có lý, hạ chỉ, đại ý
khen ngợi Uy Vũ tướng quân anh dũng giết địch, phê chuẩn riêng cho Uy Vũ tướng quân về thăm nhà ba ngày.
Minh vốn đang chuẩn bị cưỡi ngựa cả đêm
chạy về, không nghĩ tới sáng sớm hôm sau ý chỉ đã tới rồi, cũng an an
tâm tâm ở lại nhà ba ngày.
Ba ngày này đúng là mệt chết Minh nhi,
phu thê Thẩm Huy gọi hắn đi ăn cơm, đồng học cũng mời hắn đi ăn cơm, còn phải đi tạ ơn lão sư, cứ như vậy, thời gian Minh nhi chân chính ở nhà
cùng cha mẹ cũng không được bao nhiêu, nhưng dù cho như vậy, hắn cũng
thwcj vui vẻ, cùng bằng hữu thân nhân cùng ở một chố, tụ tập một chút,
cả thẩ xác lẫn tinh thần đều trầm tĩnh lại.
Sau ba ngày nghỉ, Minh nhi đi đại doanh
Kinh Giao, hắn hiện tại là chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quâ, có những
chuyện phải tự phụ trách.
Không vài ngày sau, Hoàng Thượng truyền
chỉ, mời cả nhà Thẩm Nghị tiến cung, ngoài ra cũng chẳng nói gì thêm,
Thẩm Nghị cau mày hỏi công công đến truyền chỉ, “Công công, ngài biết
Hoàng Thương sao lại triệu cả nhà ta tiến cung không?”
Vị công công kia tươi cười, “Thái phó đại nhân a, Hoàng Thượng đây cũng chỉ vì muốn ngài vui vẻ thôi.”
Thẩm Nghị vội hỏi, “Mong công công nói rõ chút.”
Công công cười nịnh nọt, “Thái phó đại
nhân, đại công tử lần này, không không, hẳn phải gọi là Uy Vũ tướng
quân, tương quân đại nhân lần này lập được công lớn, đánh người Uy quốc
chạy trối chết, hiện tại Uy quốc phái sứ giả tới tiến cống, Hoàng Thượng cố ý triệu ngài cùng phu nhân nhập cung, còn có tiểu công tử cùng tiểu
thư nữa nhập cung vui chơi một chút thôi.”
Thẩm Nghị mỉm cười, “Thì ra là như vậy, được, chúng ta lập tức đi ngay.”
Công công nghĩ nghĩ một lát mới nói, “Thái phó đại nhân, có chuyện này xin ngài để ý chút.”
Thẩm Nghị nói, “Mời nói.”
Công công nghiêm mặt nói, “Chúng ta nghe
mấy vị đại nh