XtGem Forum catalog
Tú Tài Nương Tử

Tú Tài Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324654

Bình chọn: 8.5.00/10/465 lượt.

ân trong triều nghj luận, lần này Uy quốc tuy rằng đại bại, nhưng bọn họ vẫn không phục, sứ thần đến đây dường như vẫn thật kiêu

ngạo, nghe nói trong đoàn sứ thần có một võ tướng, chỉ đích danh tướng

quân đại nhân yêu cầu tỉ thí đâu.” Hắn thấy sắc mặt Thẩm Nghị hơi trầm

trầm, vội nói, “Đại nhân ngài yên tâm, Uy Vũ tướng quân của chúng ta võ

công cái thế, kẻ kia tất nhiên không thể là đối thủ của tướng quân!”

Thẩm Nghị gật gật đầu, “Cảm ơn hảo ý của công công.”

Cẩm nhi cùng Trân muội đều lần đầu tiên

tiến cung, Trinh nương thay cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới,

trên đầu Trân muội còn buộc một dậy buộc trân châu hoa cỏ mà ngày thường căn bản không dùng đến, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Dọc đường đi ngồi xe ngựa, Trân muội hưng phấn nhích tới nhích lui.

Đến hoàng cung, quả nhiên vì nghênh đón

sứ giả Uy quốc mà tổ chức yến hội, Thẩm Nghị mang theo Trinh nương cùng

hai hài tử xuống xe ngựa, lập tức được người đón vào nơi yến hội.

Yến hội còn chưa bắt đầu, đoàn sứ thần

còn chưa đến, hoàng đế cũng chưa đến, một vài đại thần đã tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm, chỉ có một nhà Thẩm Nghị khác biệt.

Bỏi Thẩm Nghị không mặc triều phục, quan

viên khác đều khaocs triều phục, Thẩm Nghị không như vậy, hắn còn mặc

trang phục mà thư viện cấp riêng cho tiên sinh, Trinh nương cho rằng

cũng chỉ như bình thường, trên đầu cũng không cắm thêm cây trâm châu

ngọc nào, giữa một đám phu nhân hoa lệ có vẻ không hợp.

Thê nhưng ai cũng không dám coi thường

nhà họ, nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng đế vẫn càng thêm tôn kính với

thái phó, hơn nữa Minh nhi mới mười tám tuổi đã trở thành Uy Võ đại

tướng quân, tiền đồ sau này không thể đoán được.

Không thiếu phu nhân dò xét hỏi thăm

Trinh nương về hôn sự của Minh nhi, Trinh nương cũng đều cười ứng phó,

câu được câu không nghe nhóm phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm, chỉ

toàn tâm toàn ý chăm lo cho hai hài tử.

Không hài lòng chỉ nửa câu thôi, nói vài

câu cũng không có ai nguyện ý theo bọn họ nói chuyện nữa, một lát sau,

công công cao giọng hô, “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Hoàng đế cùng hoàng hậu mặc hoa phục,

dáng vẻ cao quý, phía sau là Minh nhi uy phong lẫm liệt, chỉ thấy bên

hông hắn đeo một thanh trường kiếm, đứng dưới long ỷ, cả người dày đặc

khí chất không giận tự uy!

Trân muội vui vẻ nói với Cẩm nhi, “Nhị ca, đại ca thật oai phong đó!”

Thanh âm nó không lớn, nhưng mọi người ở

đây đều đang chờ hoáng đế lên tiếng, hoàng tiếng còn chưa nói, tiếng nói mềm mại của nàng cứ vậy thoát ra lập tức trở nên đặc biệt, vừa nói xong liền khiến tầm mắt của mọi người đều đưa lại đây, Trân muội khẽ co lại

một chút, nghe thấy chung qua có tiếng cười nhạo.

Minh nhi nhìn về phía Trân muội mỉm cừi, Cẩm nhi đối nàng ra hiệu “xuỵt”.

Hoàng đế vui vẻ, vẫy vẫy tay với nàng,

“Đây là Thẩm Gia Trân đi, lại đây, lại cho trẫm nhìn xem, trẫm lần trước gặp ngươi, ngươi chỉ vừa mới học nói thôi, gặp ai cũng gọi cha nữa đó.”

Tiếng cười biến mất, hoàng đế luôn đối xử thân thiết với Thẩm gia, những lời kia đã tỏ rõ thái độ của hoàng đế.

Trân muội nhìn nhìn cha mẹ, Thẩm Nghị khẽ gật đầu với nàng, Trân muội co chút ngượng ngùng nhẹ nhàng bước đến gần long ỷ, hoàng đế kéo nàng nhìn trái lại nhìn phải, gật gật đầu, “Ừm,

lớn lên giống thái phó hơn chút. Hoàng hậu, đến nhìn đi, có phải cũng

đáng yêu giống như Đức Phượng của chúng ta không?”

Hoàng hậu nhìn kỹ, cười gật đầu, “Quả thật đáng yêu, tiểu cô nương ở tuổi này đều thực đáng yêu.”

Hoàng đế cười nói với Trân muội, “Trẫm còn nhớ ngươi năm nay sáu tuổi, đúng không?”

Trân muội lắc đầu, “Ta năm nay tám tuổi rồi đó, ngươi quên mất hai tuổi rồi.”

Hoàng đế cười ha ha, “Nữ nhi trẫm gọi Đức Phượng, năm nay cũng tám tuổi, ngươi có muốn qua đó ngồi cùng nàng hay

không?” Hoàng đế chỉ vào một cô bé mặc cẩm phục, cô bé kia đang mang vẻ

ghen tị nhìn Trân muội, Trân muội hơi nhăn nhăn mũi, “Ta không muốn, ta

muốn ngồi cùng nương cơ.”

Ý cười trên mặt hoàng hậu ít đi một chút, hoàng đế không chút để ý nói, “Được, vậy ngươi trở về đi.”

Nhìn Trân muội trở lại bên người Trinh

nương, hoàng đế nhìn về phía Đức Phượng đang mất hứng nói, “Đức Phượng,

Thẩm Gia Trân muốn ngồi với nương nàng, con có muốn lại đây ngồi cung

phụ hoàng mẫu hậu không a?”

Đức Phượng lúc này mới trở nên vui vẻ,

vui mừng chạy tới giữa đế cùng hậu ngồi xuống, hoàng hậu xoa xoa đầu nữ

nhi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Hoàng đế đều nhìn thấy, cũng không nói

gì thêm.

“Sứ thần Uy quốc cầu kiến.”

Đoàn sứ giả Uy quốc tổng cộng có năm

người, một người mang dáng quan vă, hai võ tướng vẻ mặt sát khí, một đứa nhỏ chừng mười bốn mười năm tuổi, còn có một hạ nhân.

Năm người tiến vào, thái độ cũng không

quá cung kính, nhất là một võ tướng trong đó, ánh mắt oán hận cứ nhìn

chằm chằm Minh nhi, sau khi bái kiến hoàng đế, cũng nói chuyện được vài

ba câu, người đó đã đề nghị, luận võ cùng Minh nhi.

Tâm Trinh nương khẽ run một chút, nàng

dường như xin giúp đỡ nhìn Thẩm Nghị bên cạnh, Thẩm Nghị khẽ lắc đầu, ở

thời điểm này, hết thảy đều phải