Tú Tài Nương Tử

Tú Tài Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324804

Bình chọn: 8.5.00/10/480 lượt.

g tưởng rằng cung của ngài lớn thì rất

giỏi, không thì hai ta tỷ thí chút đi.”

Chuyện này hay rồi đó nha, toàn bộ đại

doanh Kinh Giao không ai dám tỷ thí với Mộ Dung tướng quân, hiện tại thế mà lại có một tiểu tiểu oa nhi khiêu chiến với đại tướng quân, bọn binh lính đều tò mò tụ tập lại đây.

Tâm tình vui đùa của hoàng đế trỗi dậy,

theo sau ồn ào, “Được! Nếu đã vậy, mỗi người ba mũi tên, các người đều

dùng cung của chính minh, chia làm hai bia ngắm bắn, xem ai lợi hại

hơn.”

Hoàng đế đã mở lời, Thẩm Nghị dù lo lắng cũng chỉ có thể gật đầu nói phải.

Mộ Dung tướng quân cười ha ha, “Được! Đấu liền đấu đi!” Hiếm khi có người khiêu chiến hắn, còn là một oa nhi nữa, sao lại không hứng thú cho được.

Bia ngắm đã dựng xong, cung cũng được

chuẩn bị, ba mũi tên cũng chuẩn bị xong. Bia ngắm của Mộ Dung tướng quân so với Minh nhi thì xa hơn chút, thứ nhất bởi vì cung hắn to, tên bắn

ra vừa nhanh vừa mạnh. Cung của Minh nhi giành cho trẻ nhỏ, lực cũng

nhỏ.

Minh nhi không cậy mạnh nói nhất định phải cùng khoảng cách, hai người xác định ranh giới, phân biết đứng thẳng.

Hoàng đế cùng Thẩm Nghị ngồi xem ở phía

sau, mọi người xung quanh đều là binh lính cùng các tướng lĩnh khác, chỉ thấy giữa sân một người là đại hán khôi ngô tuân tú, một người khác lại là tiểu hài tử, không thể không ngạc nhiên.

“Tiểu oa nhi, ngươi chỉ cần bắn ba mũi

tên đều trúng hồng tâm, nếu như ngươi thắng, ta cũng đồng ý đến năm

ngươi mười sáu tuổi sẽ trực tiếp được nhận vào dưới trướng ta. Nếu ngươi thua, ngươi cũng đừng tham gia quân ngũ nữa, học giỏi võ nghệ, lớn lên

thì làm thị vệ cho Hoàng Thượng đi.” Mộ Dung tướng quân cười ha ha. Dưới trướng hắn, nếu quốc gia lâm nguy sẽ xuất chinh. Mà ở bên cạnh hoàng

đế, quanh năm nhàn tản.

“Hừ.” Minh nhi cười đầy tự tin.

Kéo cung, bắn tên, tên thứ nhất, chính giữa hồng tâm.

Mộ Dung tướng quân gật đầu tán thưởng,

tùy tay kéo tên lên, kéo căng giây cung, bá một tiếng, tên xuyên qua

hồng tâm, xuyên qua mặt sau.

Chúng binh lính đều cỗ vũ, liên thanh khen ngợi trầm trồ.

Minh nhi bất vi sở động, tiếp tục kéo

cung, bắt tiên, một tên bay qua, mũi tên thứ nhất trên hồng tâm bị bắt

thủng. Có phó tướng tới xem xét một chút, gật đầu liên tục, tên thứ hai

rõ ràng đã thay thế vị trí tên thứ nhất trên hồng tâm.

Mộ Dung tướng quân thấy vậy, cung không

khỏi nghiêm túc đánh giá lại đứa nhỏ này, so với những đứa trẻ cùng tuổi mà nói, có thể đạt tới độ chính xác cùng sức mạnh như vậy quả không dễ.

Hắn đơn giản ngừng bắn, vươn tay chỉ vào bia ngắm, “Nếu ngươi lại bắn trúng nữa, coi như ngươi thắng.”

Minh nhi nhìn nhìn bia ngắm lại được dựng lên lần nữa, cân nhắc một chút nói, “Như vậy thật chẳng có nghĩa gì, ta cưỡi ngựa bắn.” Nói xong, nó chạy đến trước một con ngựa, đây đều là

chiến mã, bình thường rất nghe lời, có phó tướng giúp nó trèo lên, mọi

người đều nảy sinh mong đợi với đứa nhỏ này, nếu có thể vừa cưỡi ngựa

vừa bắn tên, vậy đưa nhỏ kia quả thật rất giỏi!

Thẩm Nghị khẩn trương, cưỡi ngựa bắn tên

đâu phải trò đùa, hắn đang muốn tiến lên ngăn cản Minh nhi, đã có tướng

sĩ bên cạnh nói với hắn, “Thái phó đại nhân không cần lo lắng, chiến mã

này đều đã trải qua huấn luyện, chúng ta cũng đều đang theo dõi, tuyệt

đối sẽ không làm công tử bị thương chút nào.”

Thẩm Nghị không tiện nói gì nữa, đành thành thật đứng nhìn.

Phó tượng vỗ nhẹ lên mông ngựa, con ngựa

liền nhẹ nhàng di chuyển, Minh nhi cầm cung, nhắm, bắn tên. Một tên này

tuy nói không bắn chính xác giữa hồng tâm, nhưng đã nằm trong phạm vi

hồng tâm, người cung quanh đều vỗ tay khen ngợi, ngay cả hoàng đế cũng

đứng lên vỗ tay ủng hộ Minh nhi.

Minh nhi đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rộ lên, thấy nó không sao, Thẩm Nghị mới yên tâm.

Mộ Dung tướng quân đến gần nhìn nhìn bia

ngắm, tên bắn trúng thật, nhưng mũi tên cắm vào không sâu, hơi chạm vào

liền rơi ra. Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó trở về hỏi Minh nhi đã xuống

ngựa, “Ngươi tên gì?”

Trên mặt Minh nhi tràn ngập ý cười nói, “Ta gọi Thẩm Gia Minh!”

“Được! Bản tướng quân tặng chiếc cung này cho ngươi, chờ đến khi ngươi có thể kéo dây cung này, mang theo nó đến

gặp bản tướng quân!” Mộ Dung tướng quân tặng cho Minh nhi cây cung mà

mình dùng kia.

Minh ni vô cùng vui mừng, muốn đưa tay

nhận lấy, Mộ Dung tướng quân lại đột nhiên rút về, “Cây cung này giờ

ngươi còn chưa cầm được, ta sẽ sai ngươi mang đến tận nhà ngươi.”

“Vậy ngài sẽ không đổi ý chứ?” Minh nhi có chút chần chừ, loại chuyện này đương nhiên vẫn nên chắc chắn mới tốt.

Mộ Dung tướng quân cười ha ha, “Quân tử

nhất ngôn tứ mã nan truy! Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, ngươi còn sợ ta lừa tiểu hài tử nhà ngươi sao?”

Minh nhi thế mới yên tâm, nó cười hì hì nói, “Sợ ngài gạt tiểu hài tử như ta đó.”

Thẩm Nghị cau mày, nói thật, hắn thật tâm không muốn Minh nhi tòng quân, cũng không biết đứa nhỏ này sao lại như

vậy, từ nhỏ cứ thích chuyện này.

“Thẩm Gia Minh, không được hồ nháo.”

Thẩm Nghị nghiêm mặt, đưa tay kéo Minh

nhi trở về. Minh nhi hơi hơi ủ rũ nhưng rất nhanh lại thoải mái, hắn nhỏ giọng nói v


XtGem Forum catalog