
ới Mộ Dung tướng quân, “Đại tướng quân, ngài chờ ta, đến
mười sáu tuổi sẽ tới tìm ngài, đến lúc đó, ngài đừng quên lời ngài nói
đó!” Nói xong Minh nhi le lưỡi, đứng về bên cạnh Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị chắp tay hướng về phía Mộ Dung
tướng quân, “Đại tướng quân, khuyển tử vẫn còn trẻ người non dạ, có điều không phải, xin tướng quân bao dung.”
Mộ Dung tướng quân cười có chút xấu hổ,
hắn ban đầu con tưởng cũng chỉ là công tử ham chơi, thích thứ mới mẻ
thôi, cho nên mới qua loa đáp lời, đồng ý chỉ cần nó bắn trúng ba mũi
tên sẽ chờ khi nó mười sáu tuổi thu lưu nó. Nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này một lòng tòng quân, còn đã chuẩn bị tốt nữa, kỹ năng cưỡi ngựa cũng không tồi, lập tức lòng yêu tài lại nổi lên, nhưng vị thái phó đại nhân này… rõ ràng không phải thích đứa nhỏ tòng quân a!
“Không sao, không sao, công tử tuệ chất hơn người, thái phó quả nhiên biết cách dạy bảo a.”
Mộ Dung tướng quân cười gượng vài tiếng,
đáng tiếc cha nó không đồng ý, một mầm giống tốt như vậy nếu bồi dưỡng
tốt, ngày sau tất thành châu báu!
Hoàng đế lên tiếng đánh gãy cuộc nói
chuyện của bọn họ, “Trẫm thấy các ngươi bắn tên, khiến tay trẫm cũng
ngứa ngáy, người tới, chuẩn bị tên cho trẫm, trẫm cũng chơi chút vậy.”
Hoàng đế muốn làm gì sao có thể không
được, hắn vui vẻ chơi đùa bắn vài mũi tên, còn muốn đi cảm thụ cuộc sống huấn luyện bình thường của binh lính, bị một đám người quỳ xuống đồng
loạt hô “Xin hoàng thượng cân nhắc” khiến cho mất hứng, tùy ý nói mấy
câu, bãi giá hồi cung.
Thẩm Nghị tạm biệt hoàng đế, mang theo Minh nhi về thư viện Tùng Nhân.
Vừa về thư viện không bao lâu, Mộ Dung
đại tướng quân phái người đưa cung đến. Bọn nhỏ trong học viện sợ cấp
đều kinh ngạc nhìn, phó tướng đưa cung tới cười hớ hớ nhìn một đám đầu
củ cải vây quanh minh líu ríu ầm ĩ, thấy bọn họ đòi muốn tự cầm lấy,
liền thật cẩn thận buông cung ra, kết quả phải hai tiểu hài tử hợp lực
mới có thể đỡ lấy.
Thấy có đứa nhỏ nóng lòng muốn kéo thử
dây cung, phó tướng lập tức ngăn lại, “Không thể kéo, cung này không nói đến việc các ngươi kéo không được, cẩn thận còn bị thương nữa.”
Minh nhi dào dạt đắc ý đứng trước đám người, “Đừng chạm vào rồi làm hỏng, đây chính là của ta đó.”
Uông Thừa Trạch khom lưng sờ sờ, hỏi, “Thẩm Gia Minh, ngươi sao lại có được cung này ?”
Minh nhi hiên ngang nói, “Ta cùng đại
tướng quân thi bắn tên, ta thắng, ngài ấy liền tặng cung cho ta, còn
đồng ý sau này ta trưởng thành sẽ cho ta tòng quân nữa đó, Uông Thừa
Trạch, ngươi cũng cùng ta đi đi, sau này hai chúng ta cùng xông trận
giết giặc!”
Uồng Thừa Trạch không chút hứng thú lắc đầu, “Ta không thích đánh giặc, không đi với ngươi.”
Minh nhi hư hừ hai tiếng, sau đó cẩn thận thưởng thức cây cung mới của mình, còn không quên nói cho đám tiểu bằng hữu mình làm sao mà thắng được đại tướng quân, nó khoa chân múa tay vui sướng nói xong, đem bản thân miêu tả trở nên vô cùng oai phong, đám
tiểu bằng hữu nghe xong kinh ngạc cảm thán.
Thẩm Nghị cảm ơn phó tướng, vốn muốn giữ
phó tướng lại ăn cơm, nhưng phó tướng lại cười khéo léo từ chối, “Trong
doanh vẫn còn nhiều việc, tại hạ phải mau chóng trở về, đa tạ ý tốt của
thái phó đại nhân, tại hạ không quấy rầy nữa.”
Cứ từ chối mãi, vị phó tướng tới tặng kia cũng rời đi.
Thẩm Nghị lại nhìn cung, mày nhíu thật chặt.
“Cung này thật sự do Minh nhi thắng được? Tướng quân kia thật sự đồng ý năm mười sáu tuổi sẽ thu nó?” Trinh nương lo lắng hỏi.
Thẩm Nghị nhìn khuôn mặt tười cười đắc ý của Minh nhi, bất đắc dĩ nói, “Cung cũng đã đưa đến còn giả được sao, aiz….”
Buổi tối khi ăn cơm, Minh nhi không thể
che dấu được sự kích động trong lòng nó, lúc ăn còn không an phận, đùa
nghịch với Cẩm nhi hai tuổi cười không ngừng. Thẩm Nghị cùng Trinh nương lại ăn mà không chút mùi vị.
Thẩm Huy cũng nghe được Hoa Đào nói về
chuyện này, Minh nhi hiếu động thích võ ở thư viện Tùng Nhân đã sớm có
tiếng, nhưng yêu võ là một chuyện, tòng quân đánh giặc lại là chuyện
khác, đánh giặc thì sẽ có thể chết người, đao kiếm nào có mắt, ai có thể cam đoan có thể luôn thắng trên chiến trường? Cũng sẽ không bao giờ bị
thương?
Phu thê họ thừa dịp Minh nhi không ở nhà
khuyên Thẩm Nghị cùng Trinh nương, đơn giản thừa lúc tâm tính Minh nhi
chưa rõ, dập tắt lòng muốn tòng quân này của nó, như vậy, vấn đề liền
được giải quyết.
Thẩm Nghị cứ cân nhắc mãi, vẫn cảm thấy
nên hỏi rõ ý của Minh nhi, Minh nhi không còn nhỏ nữa, tám tuổi gần chín tuổi, đứa nhỏ khi lớn cũng có suy nghĩ của chính mình, nếu nó chỉ nhất
thời cảm thấy thích thú, việc này liền bỏ đi thôi, Nhóm đại nhân đôi khi quá mức gượng ép, có thể sẽ gây ra kết quả ngược lại.
Gọi Minh nhi đến, Thẩm Nghị mang vẻ mặt
nghiêm túc nói, “Minh nhi, cha hy vọng con hiểu được việc tòng quân có
nghĩa gì. Đánh giặc không phải trò chơi, lên chiến trường cần giết địch, con có biết giết địch nghĩa là gì không? Chính là giết chết một người!
Người kia, hắn cũng có cha mẹ, cũng có thân nhân, cũng có huynh đệ tỷ
muội, chỉ bởi vì không cùng quốc gia, hoặc nói, bởi vì không chung mục
đích mà p