
iên Nhi dừng bước chân, quay đầu lại, cười như không cười
liếc nàng, “Nha đầu chết tiệt kia, thật biết múa mép khua môi, xem ta không vặn
nát miệng của ngươi.”
“Hì hì, tiểu thư a, phong phạm thục nữ a, ngàn vạn không cần
phải phá hết.”
Sở Liên Nhi âm thầm cắn răng, nha đầu chết tiệt kia, càng
ngày càng kỳ cục rồi, lại dám cưỡi trên đầu nàng.
Thu Nguyệt lại nói: “Tiểu thư, Vân công tử đối với ngài khá
tốt, nhìn trên người của người mặc, cũng không phải là quần áo nhà rất giàu có
bình thường mặc, đây chính là lụa đẹp thượng đẳng của phương Nam, giá trị ba
mươi lượng bạc ròng, chính là chi phí một năm của dân chúng bình thường. . .
Còn có, vòng ngọc và sai ngọc trên tay nàng, tất cả đều là Vân công tử bỏ tiền
của mình từ cửa hàng mua được, còn có viên trân châu này, vừa lớnvừa tròn, màu
lại sáng, giá trị rất không thấp nha. . . . Chỉ là, ta thật không rõ, Vân công
tử tặng ngài nhiều đồ trang sức châu báu như vậy, vì sao ngài chỉ chọn đeo trân
châu ngọc thạch?”
Sở Liên Nhi liếc nàng xem thường, “Ta chỉ yêu mến ngọc thạch
và trân châu, như thế nào?”
“Tiểu thư, trước khi ra ngoài, Vân công tử từng phân phó ta,
tiểu thư muốn mua gì, chỉ cần nói với chủ tiệm một tiếng, chủ tiệm sẽ sai người
đem hàng hóa đến soái phủ, bạc đều không cần tốn, nhưng ngài mua những dược liệu
này làm sao sử dùng đây?” Thu Nguyệt khó hiểu.
Sở Liên Nhi vừa đi vừa đáp: “Ta nghĩ, ngươi không nên gọi
Thu Nguyệt, hẳn là gọi Toái Nguyệt, lắm mồm dong dài. Ta muốn mua cái gì, còn cần
lý do sao?” Dù sao Thành Vân nhìn qua rất có tiền, nàng không cố gắng xài, làm
sao đúng chuẩn với thân phận vị hôn thê của hắn.
Trên đường đi qua một tiệm tranh chữ, người bên trong đầu bắt
đầu khởi động, Sở Liên Nhi nhất thời hiếu kỳ, nói: “Thu Nguyệt, buôn bán ở
phòng tranh chữ này có vẻ rất không tồi, đi, chúng ta đi xem.” Không đợi Thu
Nguyệt kháng nghị, đã kéo váy áo đi vào.
Chủ tiệm thấy quần áo của Sở Liên Nhi, cùng Thu Nguyệt theo
sát sau lưng, lường trước là nhà giàu, vì vậy mặt tươi cười: “Vị cô nương này,
ngài muốn mua tranh chữ sao? Tranh chữ ở đây của chúng ta bao quát bút tích của
tất cả nhân vật lớn Đông Ly quốc, không biết ngài thích chữ của vị danh nhân
nhã sĩ nào?”
Sở Liên Nhi tùy ý nhìn về phía tranh chữ đính trên vách tường,
có rồng bay phượng múa, có bút lực mạnh mẽ, có mây bay nước chảy, tóm lại, các
phong cách đều có, bất quá, đối với thư pháp và hội họa, thường dân như nàng,
cũng không thưởng thức được, chỉ biết là những chữ này đều rất dễ nhìn.
Chủ tiệm thấy nàng chỉ xem không hỏi giá, không khỏi nóng nảy,
nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, những tranh chữ này, chính là có thể gặp nhưng không
thể cầu ở cả Đông Ly quốc, thiệt nhiều nhà giàu có đều mua về sưu tầm. Tỷ như bộ
này, là văn chương của Liên Tử Kiệt thái sư đương triều, giá trị ngàn vàng.
Trong tiệm ta bán còn thừa một bộ cuối cùng thôi, nếu như ngài muốn, sẽ tính rẻ
cho ngươi. . . .”
“Chủ tiệm, chữ này ai ghi, khó coi như vậy, cũng dám treo ở
đây bán lấy tiền?” Sở Liên Nhi bỗng dưng chỉ vào một bộ tranh chữ, đây rốt cuộc
là ai ghi a, khó coi như vậy, cả học sinh tiểu học ghi đều đẹp hơn hắn, xiêu
xiêu vẹo vẹo không nói, không nói đầu bút lông rồi, cả ngang đứng mỏng dày tối
thiểu cũng không biết ghi, chữ viết mất trật tự không nói, còn ghi lệch đông lệch
tây, hơn nữa ghi chữ bên trên lớn, phía dưới nhỏ, càng đáng xấu hổ chính là, cả
sắp xếp nét đứng đều sai.
“Chủ tiệm, chữ này là ai ghi? Nói có bao nhiêu khó coi, thì
có bao nhiêu khó coi, chỉ sợ hài tử ba tuổi ghi đều đẹp hơn hắn, cư nhiên còn
dám treo ở đây để mất mặt xấu hổ? Ném không dọa người a?”
Chủ tiệm hắc hắc cười nhẹ, giảm thấp thanh âm xuống nói với
nàng: “Cô nương có chỗ không biết, bộ tranh chữ này xác thực rất xấu, nhưng ta
treo ở đây, cũng không phải vì bán lấy tiền, mà là vì làm nổi bật cho tranh chữ
bên cạnh, cho khách so sánh. . .”
Sở Liên Nhi nghe rõ, thủ đoạn xúc tiến điển hình của thương
gia, lấy thương phẩm vô cùng xấu bày ra cùng loại thương phẩm tốt này, khách
nhân cầm hai thương phẩm tốt xấu này so sánh sơ, người hơi có đầu óc sẽ chọn
thương phẩm chất lượng tốt, giá cả mắc chút cũng không sao.
Chỉ là, chữ này cũng ghi quá xấu a.
Sở Liên Nhi hỏi: “Chữ này là ai ghi ? Cháu của ngươi?” chủ
tiệm trên dưới bốn mươi, cổ nhân đều thành thân rất sớm, bình thường người bốn
mươi tuổi cũng gọi gia gia.
chủ tiệm lắc đầu mạnh, vẻ mặt khinh thường: “Hở, có loại người
này làm cháu của mình, ta sẽ chết sớm.”
Sở Liên Nhi càng thêm hiếu kỳ, nhìn một loạt chữ đậm nho nhỏ
ở phía dưới: văn chương của Thái Tử Phi Lâu thị Đông Ly quốc Hoằng Dương đế năm
mười tám.
Thái Tử Phi, Lâu thị?
Sở Liên Nhi ngạc nhiên, đầu như vào nước đục dơ, quấy rối bời
, “Lâu, Lâu thị. . . . . .”
Chủ tiệm giảm thấp thanh âm nói: “Đúng vậy a, đường đường
Thái Tử Phi, diện mạo lại xinh đẹp xinh đẹp, đáng tiếc a, ghi chữ, ngay cả ta
lão già thô kệch này cũng không dám khen tặng, cô nương, nghe khẩu âm của ngài,
hình như từ trong kinh tới a, chắc đã nghe qua đại danh của nàng?”
Sở Liên Nhi