
n ông khác, anh vẫn muốn có em. Anh muốn nhận được một tình cảm như
thế từ em. Anh biết như thế không công bằng với em, anh chỉ muốn… muốn
biết anh có thể hay không…”.
Anh ấy đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thấy anh ấy đi ra ngoài cửa
tôi tưởng anh sẽ ra đi, trái tim đau nhói, tôi bật dậy khỏi ghế chạy ra
ôm chặt lấy anh: “Anh đừng đi… Hạ Trường Ninh, anh đừng bỏ em. Không
phải em không yêu anh, chỉ là trong lòng em không vui, không thoải mái.
Cứ nghĩ tới việc anh đối tốt với Dật Trần, còn muốn cưới cô ấy là em
tức. Anh đừng đi!”.
Hạ Trường Ninh đứng sững lại, không nói gì cả.
Tôi gục mặt lên vai anh ấy, tay ôm chặt eo anh ấy. Trong lòng vô cùng sợ hãi, chỉ cần nghĩ tới việc anh ấy sẽ ra đi là hơi thở của tôi cũng run
rẩy.
“Ngày nào em cũng đợi anh tới. Trình Tử Hằng bảo anh nói dối, em vui
lắm, mong ngóng anh tới đây, nhưng anh lại không tới. Em nghĩ chắc anh
giận em lắm, nghĩ em đối xử không tốt với anh, không thích anh… Anh muốn em phải làm thế nào thì anh mới vui lòng? Em không biết phải làm mẹ kế
thế nào”. Nói tới chuyện đau lòng ấy, tôi buông tay rồi ngồi thụp xuống
đất, vùi mặt vào đầu gối mà khóc.
Nếu con trai Dật Trần là con của anh ấy thì tôi thực sự không biết
phải làm thế nào. Nhưng không phải tôi không yêu anh ấy, thực sự không
phải tôi không yêu anh ấy. Rời xa anh ấy tôi mới biết thế nào là không
dám nhớ anh ấy. Ngay cả nhớ nhung một người cũng không dám, ngay cả nhớ
tới anh là tim đau nhói, tôi thực sự yêu người này mất rồi. “Phúc Sinh,
là anh sai rồi”.
Anh ấy quay lưng lại, nhẹ nhàng nói với tôi câu đó.
“Lúc đi giúp đỡ Dật Trần anh hoàn toàn có thể nói với em quan hệ giữa Dật Trần và Trình Tử Hằng. Nhưng trong đầu anh lại có suy nghĩ có lẽ em chỉ cảm động vì anh thôi, em chẳng hề thực sự yêu anh. Anh luôn nhớ lại gương mặt em khi em ở bên Đinh Việt. Khi ở bên anh chúng ta chỉ có
đánh, cãi nhau, ở bên anh ta trong mắt em ngập tràn sự ấm áp. Anh không
dám khẳng định, không dám chắc chắn em có thực sự yêu anh hay không. Anh luôn nghĩ nếu Đinh Việt không ra đi chắc chắn em sẽ không bao giờ ở bên anh. Suy nghĩ ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh, khiến anh đã sắp
đặt vụ con trai của Dật Trần một cách cực đoan. Mục đích chỉ vì muốn xem em có vì anh mà không màng tất cả hay không? Con người không ai hoàn
hảo, có lúc anh sợ mình làm sai điều gì đó, cảm thấy chỉ cần hễ anh sai
một cái, thì em sẽ nói “chúng ta không hợp nhau”. Anh chưa học trung học hay đại học, em nghĩ rằng trong lòng anh thực sự không ngưỡng mộ em
sao?”. Hạ Trường Ninh quay đầu lại, môi nở nụ cười có phần chua chát:
“Nói cho anh biết đi, Phúc Sinh. Nếu sau này em biết anh đã làm sai
chuyện gì, em có thể tha thứ cho anh không?”.
“Anh còn đi tìm người phụ nữ khác, sinh con với người ta sau đó nói với em “Em yêu anh thì sẽ chấp nhận tất cả của anh” à?”.
Những lời anh nói khiến trái tim tôi rung lên từng hồi. Từ trước tới
giờ mọi chuyện giữa chúng tôi, tôi luôn ở thế bị động, chưa bao giờ tôi
biết anh ấy lại cảnh giác với chuyện tình cảm này đến vậy. Tôi cúi đầu
lí nhí hỏi anh ấy, đây là câu hỏi thăm dò của tôi. “Trên thế giới này
những thứ hấp dẫn đàn ông nhiều lắm, còn đàn ông thì dễ bị mê hoặc.
Chẳng có người đàn bà nào có thể quản chặt đàn ông được đâu. Chẳng qua
là phải xem người đàn ông đó có biết bảo vệ hay không. Những khinh suất
anh vừa nói không bao gồm chuyện này, nếu có ngày em phát hiện ra anh
nói dối em…”. Anh ấy thở dài và không nói tiếp nữa, sau đó cúi người
xuống ôm tôi: “Ngốc ạ, anh không đi đâu, anh vào nhà vệ sinh lấy cho em
cái khăn mặt nóng thôi”.
Tôi gục đầu vào người anh ấy, tay vòng qua cổ ôm chặt, dù anh ấy nói thế nào cũng không buông.
Trống ngực Hạ Trường Ninh đập thình thịch, anh ấy ôm tôi tới ghế sofa rồi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Phúc Sinh, cho dù anh và Dật Trần có con
thì anh cũng không lấy cô ấy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho Trần Hạ, nhưng không lấy cô ấy. Em hiểu chứ?”.
Tôi không nói gì cả, cánh tay ôm chặt thêm chút nữa. Tôi chỉ cần anh ấy, những thứ khác tôi mặc kệ.
Gương mặt Hạ Trường Ninh lướt nhè nhẹ trên đầu tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự quyến luyến của anh ấy.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, anh ấy càng ôm tôi chặt hơn, tham lam
từng giây phút ấm áp bên nhau, không nỡ rời xa. Anh ấy cũng không động
đậy nữa, cứ ôm tôi trong im lặng. Tôi nghĩ, không cần phải nói: “Anh yêu em, em yêu anh” nữa. Giây phút này, tôi thấy mình và Hạ Trường Ninh đã
hoàn toàn thấu hiểu nhau.
Một hồi lâu sau, lúc tôi sắp ngủ đến nơi thì Hạ Trường Ninh đột nhiên nói: “Thức ăn ở trường cũng ngon phết”.
“Ừ, ở đây cũng được”.
“Tăng lên mấy kilôgam?”.
“Ba, bốn kilôgam, bây giờ em bốn sáu kilôgam rồi”.
“Nếu đặt một bao cát nặng bốn mươi kilôgam lên trên ngực một người trong vòng hai tiếng, thì người đó sẽ tắc thở mà chết”.
“Thật á?”.
“Em mà không dậy thì anh sắp không xong rồi”. Hạ Trường Ninh cố ý nín thở nói với tôi. Tôi mở trừng mắt, Hạ Trường Ninh mỉm cười nhìn tôi.
Tôi mím môi: “Anh yếu đuối mong manh thế này sao? Em không muốn một
người không ôm nổi em là