
như nhìn thấy hết điệu bộ của
hai người, điềm tĩnh nói: ”Nhất Nhất của chúng tôi từ nhỏ đã rất nhân hậu, cũng
không phải là người thông minh, không biết cách lấy lòng người khác, dễ bị
người ta bắt nạt lắm. Chắc là đã gây ra không ít phiền hà cho cậu Trâu rồi phải
không?”.
Trâu Tướng Quân vội vàng nói: ”Không sợ, không sợ”. Ý
tứ của câu hỏi là có phiền hà nhưng anh lại không hề để ý.
“Vốn dĩ, một người vú nuôi như tôi không có tư cách để
nói những điều này, con bé Nhất Nhất là do tôi nuôi lớn, rất có duyên với tôi,
vậy nên tôi xin nói với tư cách là người của bên nhà gái, mong cậu Trâu châm
chước.
Trâu Tướng Quân vội vàng nói:”Không đâu, không đâu”,
trên trán anh rịn chút mồ hôi, căng thẳng như con dâu ra mắt mẹ chồng vậy.
Ngụy Nhất kiêu hãnh nói: ”Dì mới là bề trên! Dì của
con vốn là một tiểu thư con nhà danh giá, chỉ có điều gia cảnh sa sút rồi mới
lưu lạc tới nhà con”, nói rồi, cô chu đôi môi nhỏ xinh lên, hai tay vòng qua cổ
người phụ nữ kia, nũng nịu nói: ”Dì là người tốt nhất, dì là người giỏi giang
nhất! Nấu ăn ngon nhất, cái gì cũng biết! Khéo tay tháo vát, đồ bỏ đi cũng có
thể biến thành vật hữu ích! Dì là người vĩ đại nhất!”.
Người phụ nữ cười vang, mắng yêu cô rằng lớn như vậy
rồi mà vẫn còn như trẻ con.
Trâu Tướng Quân ngây người ra trước cảnh tượng đó. Anh
vốn nghĩ rằng Ngụy Nhất tính tình kín đáo, giờ mới biết cô cũng tinh nghịch,
nũng nịu như những cô gái khác, cũng có người để cô hồn nhiên nũng nịu.
“Nhất Nhất bản tính lương thiện, sức khỏe của tôi
không tốt, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, ở đây đã mấy năm rồi, con bé tháng nào cũng
tới thăm tôi. Sau này đã đi theo ai, dù sang hay hèn, nó tuyệt đối sẽ không rời
xa đâu”.
“Nhất Nhất mãi mãi chỉ ở bên dì thôi!”, miệng Ngụy
Nhất còn đang ăn táo, nói một câu rồi lại ghé sát răng vào quả táo cắn một
miếng.
“Con bé ngốc nghếch, Nhất Nhất lớn rồi, cũng cần phải
lập gia đình chứ”, nói rồi bà liếc mắc nhìn Trâu Tướng Quân một cái. Kẻ vừa được
bà nhìn trong lòng ấm áp, bất giác đưa ánh mắt về phía Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, vừa ăn
xong quả táo lại lục ngăn kéo tìm đồ ăn. Người phụ nữ hiền từ lôi từ dưới gối
ra một hộp kẹo, Ngụy Nhất đón lấy, tìm loại kẹo mà mình thích trong đám kẹo
xanh xanh đỏ đỏ đó. Cô chọn một chiếc kẹo cao su, đắc ý ăn ngon lành rồi chu
miệng lên thổi hình bong bóng.
Trâu Tướng Quân chợt thấy rung động trong lòng, đây
mới là tính cách cần phải có của cô bé mười tám tuổi, ngây thơ, hiếu động, thích
làm nũng trước mặt người quan tâm mình, biết bướng bỉnh, biết nói năng ỏn ẻn và
còn tự do tùy tiện…Cô biết đối phương thật sự yêu thương mình, vì vậy mới từ
trong lớp vỏ ngụy trang bước ra, yên tâm trở về đúng với bản chất của mình.
“Nhất Nhất còn nhỏ, hy vọng cậu Trâu sẽ quan tâm chăm
sóc cho nó”, thần sắc của người phụ nữ đó bỗng ảm đạm, nói một câu như đang gửi
gắm vậy.
Ngụy Nhất không hề ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nói:
”Dì! Xem dì nói lung tung gì kia? Anh ấy là bạn trai của chị gái đấy!”.
Trâu Tướng Quân hằn học trợn mắt nhìn cô nhưng cũng
không biết nói gì. Dưới cái nhìn bất mãn của người phụ nữ đó, anh chỉ thấy toàn
thân nóng bừng, khuôn mặt cũng dần đỏ lựng.
“Vậy thì hãy đối xử tốt với Trích Tiên nhé!”, người
phụ nữ nói, ngữ khí đã trở nên khô cứng hơn. Bà đứng dậy, đem chiếc áo len mới
đan được một nửa ra ướm thử lên người Ngụy Nhất, lúc này, bà đứng quay lưng về
phía Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, đi đi lại lại
trong phòng, hồn nhiên hơn thường ngày rất nhiều.
Khoảng hai tiếng sau, cô y tá mở cửa bước vào, nói đã
đến giờ bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi.
Hai người phụ nữ, một già một trẻ lại bịn rịn không
rời, lưu luyến chào tạm biệt.
Từ bệnh viện đi ra, Ngụy Nhất lại trở về trạng thái
như cũ. Dường như chỉ trong chốc lát, từ một đứa trẻ đã là một người trưởng
thành.
Đúng lúc mặt trời chiếu những ánh nắng gay gắt, chiếc
áo sơ mi của Trâu Tướng Quân vừa khô được không lâu giờ lại ướt mèm.
Trâu Tướng Quân đi được một đoạn, người đầy mồ hôi, áo
khoác, áo vest đều được cởi ra hết, cà vạt cũng xộch xệch, khuôn mặt nhếch
nhác. Ngụy Nhất thấy anh ta quả thực rất sợ nóng, liền nở một nụ cười xinh xắn
nói: ”Đã bảo đừng mà anh lại cứ đi theo!”, sau đó, bàn tay nhỏ xinh xắn xòe ra
trước mặt anh, “Anh sợ nóng, để em cầm quần áo giúp cho”.
Trâu Tướng Quân không hề khách khí, quả nhiên dúi
chiếc áo khoác vào tay Ngụy Nhất. Tiếp tục đi theo sau cô, chốc chốc lại than
vãn sao bệnh viện cách xa bến xe buýt thế, lúc lại ngoạc miệng kêu khát, ngó
nghiêng khắp nơi tìm nước uống. Sau khi tâm trạng mâu thuẫn của Ngụy Nhất được
giảm bớt, bản tính ôn hòa lại hiện rõ, nụ cười cũng nhiều hẳn lên, an ủi anh
rằng: “Sắp tới bến xe rồi”.
Thấy Trâu Tướng Quân mồ hôi nhễ nhại, chiếc sơ mi
trắng đã lấm lem vệt mồ hơi, mỗi khi đi tới một bóng râm nào đó đều lười nhác
dừng lại một chút, trước đó luôn giữ bộ mặt với khí thế hiên ngang, giờ lại
khát tới nỗi khản tiếng lệch miệng, khiến hình tượng cao quý, vô cùng xa vời
của anh ta thường n