Old school Swatch Watches
Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323160

Bình chọn: 9.5.00/10/316 lượt.

cảm giác tốt đẹp như

lạc vào tiên cảnh ban nãy trong chốc lát đã bị người đàn ông toàn thân bốc mùi

này hủy hoại mất. Cô rủa thầm: Phần tử hủ bại!

Trâu Tướng Quân biết cô lại ngầm phản kháng nên không

truy hỏi và kéo tay cô bước vào bên trong.

"Tôi có thể tự đi được", Ngụy Nhất bắt đầu

cảm thấy ngại ngùng, vùng vằng muốn thoát khỏi tay anh ta.

Sắc mặt của Trâu Tướng Quân tối sầm lại, cố chịu đựng

một chút rồi để cô tự do, một mình đi lên trước.

Ngụy Nhất đi theo anh đến sảnh đón tiếp, đội ngũ nhân

viên đồng phục chỉnh tề đứng xếp thành hai hàng thấy họ bước vào, ai nấy đều

lập tức cúi người xuống chín mươi độ theo đúng tiêu chuẩn, giọng nói to rõ

ràng, đồng thanh hô lớn: "Kính chào Chủ tịch Trâu, kính chào tiểu thư

Ngụy".

Ngụy Nhất ngạc nhiên, không ngờ họ lại phục vụ chu đáo

như vậy, ngay cả tên họ của khách hàng cũng nắm rất rõ. Ngụy Nhất bản tính

lương thiện, không quen với việc được ca tụng một cách sang trọng như vậy, vội

vàng gật đầu đáp lễ: "Chào các bạn, chào mọi người".

Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt, chỉ dùng một cái ngoắc

tay đã tóm gọn được ba lô sau lưng Ngụy Nhất, lôi cả người cô lên ngang hàng

với mình, nghiến răng nói: "Sinh viên họ Ngụy quả là một học sinh ngoan

ngoãn, rất văn minh lịch sự đấy nhỉ! Cô muốn phá tan hết uy tín và thể diện của

tôi hả!".

Ngụy Nhất bị Trâu Tướng Quân nhấc bổng lên, hai chân

dường như không chạm đất, bắt đầu tức giận tay chân quẫy đạp loạn xạ:

"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh là đồ lưu manh!".

"Đừng có cử động lung tung!", Trâu Tướng

Quân dùng bàn tay bên kia khóa chặt Ngụy Nhất lại.

Đúng lúc đó, một tốp nam nữ trẻ trung bước tới.

"Tướng Quân có nhã hứng quá nhỉ!" Là Vĩ và

những chàng trai cùng chơi bài mạt chược lần trước. Nhưng đám con gái đang uốn

éo lơi lả bên cạnh họ kia phần lớn đã được thay mới. Mặc dù không phải là những

cô gái lần trước, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Ngụy Nhất lại hoàn toàn giống

nhau: ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là khinh thường.

"Thay đổi khẩu vị rồi à? Cô em này rất có cá tính

đấy chứ, trước mặt mọi người lại ngang nhiên giành giật với Trâu thiếu

gia...", Vĩ còn chưa nói hết câu, chợt chột dạ: Cô gái này sao càng nhìn

càng thấy quen thế nhỉ?

Trâu Tướng Quân không thay đổi sắc mặt buông Ngụy Nhất

ra, sau đó khẽ nhún vai, thái độ lạnh lùng, yết hầu nổi rõ.

Ngụy Nhất thầm nghĩ, kẻ địch mạnh, ta thì yếu, thực

lực mong manh nên không dám hành động bừa bãi nữa, vội vàng đứng yên.

Mọi người tiến lại gần, nhìn kỹ một chút, các chàng

trai ở đó đều nhận ra đây chính là cô gái lần trước đã chơi mạt chược thay Tô

Thích, khi thua rồi lại móc tiền túi của mình ra để trả. Chàng trai có tên là

An Dương chỉ tay vào Ngụy Nhất: "Cô gái này, cô gái này có phải là lần

trước...

Trâu Tướng Quân phủi phủi chỗ quần áo ban nãy bị Ngụy

Nhất làm bẩn, nói né tránh: "Cô ấy là em gái của Ngụy Trích Tiên".

Mọi người đều biết mối quan hệ giữa hai nhà Trâu -

Ngụy, mặc dù rất đỗi nghi ngờ nhưng thấy bộ dạng thản nhiên của Trâu Tướng

Quân, họ lại cảm thấy mình như kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử vậy.

Vĩ bước lên phía trước hỏi: "Trích Tiên đâu?

Chẳng phải hôm qua đã nói là sẽ đưa cô ấy cùng tới sao?".

"Cô ấy sẽ tới sau", Trâu Tướng Quân trả lời

thấu đáo như kiểu Ngụy Trích Tiên vì có việc riêng nên không kịp đi cùng, chứ

không phải vì Trâu Tướng Quân phóng xe đi trước mà bỏ rơi cô ây vậy.

"Tiểu nhân!", Ngụy Nhất làm khẩu hình, nói

không thành tiếng, ngoảnh mặt sang một bên.

Vĩ đi tới trước mặt Ngụy Nhất, nói: "Vậy thì đi

thôi, thời tiết lạnh thế này, cả bọn phải đứng ở đây đợi làm gì! Nhất Nhất, mấy

chị gái này sẽ chuẩn bị cho em một bộ đồ bơi. Em đi thay quần áo đi, anh Tô của

em chắc cũng sắp đến rồi".

Trong đám người đó, Ngụy Nhất thân thiết với Vĩ hơn

cả, nghe Vĩ gọi tên mình, cô mỉm cười rồi đi đến gần anh ta.

Trâu Tướng Quân không hề bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt đó,

trong lòng hơi tức giận nhưng sắc mặt lại không hề biến đổi. "Không cần!

Giám đốc Thái, đem bộ đồ bơi đó ra đây".

"Vâng, thưa Chủ tịch Trâu”, vị giám đốc được gọi

đích danh vội vàng đem bộ đồ bơi màu hồng phấn mới tinh đã được chuẩn bị sẵn từ

trước lên.

Tất cả mọi người, trừ Ngụy Nhất ra, ai nấy đều trợn

mắt ngây người ra ngạc nhiên.

Ngụy Nhất trầm trồ, dịch vụ ở suối nước nóng đẳng cấp

năm sao này quả thực rất chu đáo, ngay cả quần áo bơi cũng mang tới tận tay cho

từng người. Nhưng cô lại không biết, ngoài mình ra, không ai có được đặc quyền

như vậy. Hơn nữa, câu mà Trâu Tướng Quân nói với Giám đốc Thái có nghĩa là bộ

đồ bơi kia đã được chuẩn bị sẵn cho Ngụy Nhất từ trước rồi. Đám con trai trong

lòng băn khoăn suy nghĩ, tụi con gái ngoài mặt lộ rõ vẻ ghen tị.

Chỉ mình Ngụy Nhất là hoàn toàn không biết gì, vẫn

chăm chú ngắm nghía kiểu dáng bộ đồ bơi.

Bước vào phòng thay đồ rộng lớn, các cô gái cao quý

kia không để ý tới Ngụy Nhất, chẳng biết cô ấy đi đâu nữa. Ngụy Nhất bản tính

bảo thủ, không thể chấp nhận kiểu bikini ba mảnh. Thấy bộ đồ bơi mà khách sạn

chuẩn bị sẵn cho mình liền một mảnh, có hai dây đeo qua vai, rất kí