XtGem Forum catalog
Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322484

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

n được Ngụy Nhất, ấn cô sát tường, hai tay chống

vào bức tường sau lưng Ngụy Nhất, lấy cơ thể mình khóa cô lại. Ngụy Nhất bị va

chạm tới nỗi hoa mắt chóng mặt, đến khi tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện ra

lúc này cô và anh ta đang ghé sát mặt nhau, hơi thở hòa lẫn, Trâu Tướng Quân

chỉ cần khẽ cúi người xuống, hơi thở nồng nặc mùi rượu tây ấy cùng mùi hương

bạc hà thanh nhẹ sẽ xộc thẳng vào mũi cô.

Đây là một tư thế khá ám muội. Nó giống như sư tử bắt

được dê non.

Hai tay Ngụy Nhất đưa lên cố gắng chống cự lại vầng

ngực của Trâu Tướng Quân, giọng nói run rẩy, từ xấu hổ chuyển sang tức giận,

hét lên: “Anh là đồ lưu manh, đại lưu manh! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”.

Trâu Tướng Quân không lên tiếng, chỉ chán nản nhìn

chằm chằm Ngụy Nhất. Trong đêm tối, đôi mắt hai mí tuyệt đẹp của anh giống như

hai vì sao trong đêm mùa hạ, khi sáng rõ lúc lại lấp lánh.

Ngụy Nhất không rõ ý đồ của Trâu Tướng Quân, nghĩ đến

việc Tô Thích đợi cô quá lâu, nhất định sẽ lo lắng bèn cố gắng đẩy Trâu Tướng

Quân ra nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích. Ngụy Nhất cất giọng mắng nhiếc:

“Lưu manh, đồ đểu! Buông ra! Buông tôi ra!”

Mắng mỏ vài câu, lửa giận trong người lại càng bốc

lên, sức mạnh đôi bàn tay cũng vì thế mà tăng lên không ít. Ngụy Nhất không còn

ý thức được rằng anh ta có phải là anh rể tương lai của mình hay không nữa, cô

nắm bàn tay, đấm tới tấp lên người Tướng Quân. Thấy anh ta không hề tỏ ý đau

đớn, cô lại giơ cả chân lên đá. Bất ngờ, một chân Ngụy Nhất đá trúng xương bắp

chân của Trâu Tướng Quân, phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Trâu Tướng Quân đau nhói, khóa chặt hai chân đang đá

loạn xạ của Ngụy Nhất, khuôn mặt khẽ nhăn lại, cúi xuống nhìn cô: “Ban nãy cô

gọi tôi là gì?”.

“Lưu manh!”, Ngụy Nhất cũng không run sợ, nhìn thẳng

anh ta.

“Hả? Cái gì?” Đôi môi mỏng của Trâu Tướng Quân mím

chặt, đầu lông mày cũng nhíu lại gần nhau, đôi mắt sáng vốn lạnh lùng trong

chốc lát đã phát ra những tia nhìn phẫn nộ. Ngụy Nhất sững người, trong lòng có

chút lo lắng bèn chống chế:

“Anh… anh không phải là lưu manh thì là cái gì!”

Thực ra, việc lôi Ngụy Nhất ra ngoài một cách xốc nổi

như vậy cũng khiến Trâu Tướng Quân hết sức bất ngờ. Anh vốn là một người đàn

ông có khả năng tự khống chế cực tốt. Lúc nhỏ, mỗi khi manh động thường ít có

những hành động mất lý trí như thế, cứ cho là ban nãy đã uống chút rượu nhưng

đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo. Có điều, tại sao lại cảm thấy phẫn nộ vì cô ấy gần

gũi với Tô Thích? Vì sao lại cảm thấy đau lòng vì cô ấy không đối đãi tử tế với

mình? Vì sao lại lôi cô ấy ra ngoài vì không thèm nhìn mặt mình? Vì sao lại cảm

thấy đau nhói vì cô ấy mắng mình là đồ lưu manh? Những tâm trạng đó, anh chưa

từng trải nghiệm trong suốt hai mươi bảy năm qua, cảm thấy hoang đường không

thể giải thích nổi, không đầu không cuối, chẳng bằng chẳng chứng giống như thuỷ

triều đang trào dâng trong lồng ngực trái… Cảm giác đó khiến Trâu Tướng Quân

thấy lạ lẫm tới đáng sợ, anh không có cách nào điều khiển được. Bỗng chốc cảm

thấy có phần bị mê hoặc.

Trong khoảnh khắc Ngụy Nhất đá trúng bắp chân anh, một

cảm giác nhói đau, câu mắng sắc sảo “lưu manh” của cô mới khiến Trâu Tướng Quân

định thần lại. Anh nổi giận đùng đùng, cúi người xuống, ánh mắt tối sầm lại,

giống như diều hâu nhắm trúng con mồi. Anh chằm chằm nhìn cô hồi lâu rồi mới

chậm rãi nhả từng chữ một:

“Lưu manh? Thiếu gia ta trước đây đã đụng tới cô dù

chỉ một ngón tay chưa? Hả? Vậy mà cô cứ mở miệng ra là nói ta lưu manh, hôm nay

ta sẽ cho cô mở rộng tầm mắt, để cô xem xem thế nào mới thực sự được gọi là lưu

manh!”

Nói xong, đôi môi mỏng lạnh giá của anh đè xuống môi

cô mà không hề báo trước

“Anh Tô… ự…” Bấy giờ Ngụy Nhất mới thực sư cảm thấy lo

sợ, câu nói anh Tô được phát ra như môt phản xạ có điều kiện, còn chưa kịp thốt

ra câu tiếp theo, khuôn miệng cô đã nằm gọn trong đôi môi của Trâu Tướng Quân

rồi.

Lửa giận trong anh đã bị thổi bùng lên bởi câu “anh

Tô”, chỉ cảm thấy cơn giận cứ bừng bừng bốc cao như núi, toàn bộ đầu óc, tư

tưởng không thể khống chế được nữa, càng lúc càng điên cuồng.

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

[1'> Tiểu

tướng công: Một thuật ngữ trong cách chơi mạt chược hiện đại, chỉ trường hợp bị

thiếu một quân bài.


Với cơn tức giận đầy mình, Trâu Tướng Quân ngấu nghiến

đôi môi của Ngụy Nhất như đang muốn trừng phạt cô, hành động thô bạo chẳng có

kỹ năng, kết cấu, bố cục gì cả, chỉ vì muốn trút hết sự bất mãn trong lòng mà

thôi.

Nhưng đôi môi của Ngụy Nhất lại dịu dàng thơm mát hơn

nhiều so với tưởng tượng của anh, cơ thể khẽ run rẩy của cô không ngờ lại mềm

mại như vậy, còn cả mùi hương đặc biệt chỉ có ở những thiếu nữ mới lớn nữa chứ.

Trâu Tướng Quân mới chỉ khẽ chạm vào Ngụy Nhất, toàn thân anh đã râm ran như có

hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò quanh, ngưa ngáy một cách kỳ lạ và cũng

nóng bỏng thật khó chịu. Còn chưa kịp suy ngẫm về phản ứng của cơ thể, nụ hôn

của anh đã chuyển từ trạng thái cướp đoạt cường bạo sang sự tiếp xúc th