
rư, Tiểu Trư!", có ai đó đang gọi cô.
Giọng nói đó, mê hoặc, hồn hậu, đầy sức hấp dẫn, giống y như giọng của anh!
Ngụy Nhất mở mắt ra, quả nhiên là Trâu Tướng Quân đang
đứng trước giường cô nằm, cặp lông mày rậm đang nhíu lại: "Tiếu Trư, anh
về rồi".
Ngay trong chốc lát, nước mắt của Ngụy Nhất trào ra,
cô gắng gượng ngồi dậy, nắm chặt lấy tay anh: "Có đúng là anh không? Chồng
ơi? Không phải em đang nằm mơ đấy chứ? Anh thật sự không chết sao?".
Trâu Tướng Quân mỉm cười: "Anh có em, còn có hai
đứa con nữa, anh sao nỡ chết chứ!".
Ngụy Nhất nắm chặt lấy tay anh, đúng là anh rồi, đôi
bàn tay to lớn ấy, những ngón tay thon dài, lòng bàn tay có mấy vết chai mờ mờ,
Ngụy Nhất áp mặt mình vào đó, vuốt ve mãi: "Anh đã về rồi, chồng ơi! Cuối
cùng anh cũng đã về rồi. Em... em đã nhớ anh biết bao...
anh không biết là em nhớ anh tới mức nào đâu.
"Nhưng em ốm rồi! Không ngoan chút nào cả, còn nỡ
đưa con của chúng ta nhờ người khác chăm sóc nữa! Anh rất giận đấy!", Trâu
Tướng Quân nói thái độ tức giận, đôi môi mỏng mím chặt, cặp lông mày rậm nhíu
lại.
"Em sẽ đi đón bọn trẻ về ngay! Chồng ơi, anh đừng
giận nhé."
"Không được, bởi vì em đã làm cho anh giận rồi,
vì vậy anh lại phải rời xa em! Anh đi đây!" Anh nói xong rồi đi ra ngoài
cửa.
"Đừng đi, chồng ơi, đừng đi, em cầu xin anh đấy,
anh đừng đi..." Ngụy Nhất muốn lao người theo nhưng không sao đuổi theo
anh được, anh giống như một bóng ma, khẽ khàng, lạnh lùng, trong chốc lát đã
bay ra ngoài cửa, không thể níu giữ lại được.
"Chồng ơi...", Ngụy Nhất hét lên và giật
mình tỉnh dậy. Lúc đó cô mới phát hiện hóa ra chỉ là một giấc mơ. Cô mở rộng
hai bàn tay, chăm chú nhìn vào đó. Hồi lâu, hết lần này tới lần khác nhớ lại
cảm giác vừa được chạm vào các ngón tay của anh.
Thứ mà cô trước đây chưa từng nghĩ rằng cần phải trân
trọng thì giờ đây chỉ có thể gặp lại trong giấc mơ.
Ngay sau đó, Ngụy Nhất mặc kệ đầu tóc nhễ nhại mồ hôi,
khuôn mật đầy dấu nước mắt, qua quýt lau mặt vài cái xỏ chân vào đôi dép lê,
chạy sang nhà hàng xóm đón hai đứa trẻ về.
Cặp song sinh đã tròn ba tuổi. Cô chị giống mẹ, mắt
sáng răng trắng, vô cùng đáng yêu; cậu em giống bố, tuấn tú, khôi ngô. Hai chị
em vừa có nét trong sáng, thuần phác; hào sảng của bọn trẻ người dân tộc Tạng
vừa được di truyền khí chất cao quý của một gia tộc cao quý. Một cặp thiên thần
nhỏ lung linh như vậy lại là hậu duệ của vị anh hùng xứ A Lí -Trâu Tướng Quân,
vậy nên hai đứa trẻ trở nên nổi tiếng khắp vùng.
Mùa hè ở A Lí rất đẹp, không nóng cũng không lạnh trên
những sườn núi hoang vắng cũng được phủ một màu xanh mát mắt. Ngụy Nhất ra
ngoài mua rau quay về, chưa vào trong sân đã nghe thấy hai đứa trẻ đang tranh
cãi thi nhau khoe khoang cơ thể nhỏ bé khỏe mạnh của mình. Đứa con trai nói,
"Cháu ăn nhiều hơn chị, mỗi bữa có thể ăn được ba bát!". Cô con gái
nhỏ nói: "Em chỉ toàn nói dối thôi! Hôm qua em ăn cơm không ngoan, còn bị
mẹ đánh vào mông!".
Ngụy Nhất thầm nghĩ, chắc là vị quan chức nào đó của
chính phủ đến thăm nhà cô.
Vừa bước vào cửa, trong giây lát bốn mắt giao nhau với
người mới đến, chỗ rau trên tay cô rơi tuột xuống đất.
Người đó vốn đang ngồi xổm trước mặt hai đứa trẻ, thấy
nữ chủ nhân đã quay về, anh chậm rãi đứng lên.
Anh cao lớn, oai hùng, ánh mắt khi nhìn người khác vẫn
lạnh lùng như trước đây, nhưng lúc nhìn Ngụy Nhất, đôi mắt ấy lại lộ rõ vẻ ấm
áp, thâm tình vô hạn. Lúc này, anh vẫn đang cười, khẽ nói: "Tiểu Trư, anh
về rồi đây".
Ngụy Nhất sững sờ, có phải lại là một giấc mơ? Giấc mơ
quả đúng là một thứ vừa đáng yêu vừa đáng hận.
Nhưng lần này, anh đang đứng sừng sững trước mặt Ngụy
Nhất, đôi mắt sâu thẳm đen láy đang chăm chú nhìn cô một cách chân thực biết
bao.
Nhưng, hình ảnh của anh trong mơ có lúc nào không chân
thực đâu.
Ngụy Nhất cứ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích,
ngắm nhìn anh thật kỹ, cô dụi mắt, rồi lại dụi mắt.
"Tiểu Trư", Trâu Tướng Quân lại gọi.
Hóa ra, Trâu Tướng Quân chưa chết.
Hồi đó, anh bị viên đạn xuyên trúng phổi, có thể giữ
được tính mạng đã là một kỳ tích trong y học rồi, nhưng quan trọng là ý chí
muốn được sống một cách mạnh mẽ đã thôi thúc anh sống lại. Nhưng phần phổi của
anh bị thương tổn, lại lỡ thời gian trị liệu, cuối cùng dẫn tới hiện tượng máu
không cung cấp đủ lên não, công năng của vỏ não bị tổn hại nghiêm trọng, rơi
vào tình trạng hôn mê sâu, tổn thương hoạt động nhận thức, chỉ có thể duy trì
hô hấp bằng các máy hỗ trợ, đó chính là một trạng thái mà ai cũng biết - người
thực vật
Mẹ Trâu Tướng Quân căm hận Ngụy Nhất chỉ vì muốn Ngụy
Nhất hoàn toàn từ bỏ tình cảm với Trâu Tướng Quân nên cố ý lan truyền thông tin
Trâu Tướng Quân đã ra đi.
Một năm sau, với ý thức muốn được sống mạnh mẽ của
Trâu Tướng Quân, lại một lần nữa tạo nên kỳ tích khiêu chiến với số mệnh. Cũng
có thể là bởi mẹ anh không quản ngày đêm túc trực bên cạnh, chu đáo chăm sóc
cho anh, cũng có thể bởi vì trong tiềm thức anh còn nhớ nhung người vợ của
mình, cuối cùng Trâu Tướng Quân cũng dần tỉnh lại. Chỉ có điều, giai đoạn đầu
k