Polaroid
Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325902

Bình chọn: 10.00/10/590 lượt.

ệ, tự biết không thể

tiếp tục ở đây được nữa, anh vội gọi Ngụy Nhất lại, luôn miệng gọi chị, lại

gật đầu ra hiệu nhờ cô lựa lời khuyên bảo, nhờ Ngụy Nhất chăm sóc Nguyệt

Nguyệt, sau đó anh đó thấy cô gái Uyển Như đang gào khóc không chịu yên kia

về nhà thay quần áo.

Ngụy Nhất thấy mỹ nữ Uyển Như đang điên cuồng tức

giận, đành chấp nhận đứng ra giúp đỡ.

Mấy người đàn ông trong đội Phòng cháy chữa cháy chỉ

đứng cạnh lạnh lùng quan sát, họ biết rõ rằng chuyện riêng của người khác, chỉ

có thể coi là trò cười, người ngoài không nên nhúng tay vào. Vậy là họ tỏ vẻ

như không biết, đợi chủ nhân của vụ xô xát đi rồi, tiếng cười đùa, rót rượu lại

vang lên như thường.

Ngụy Nhất thấy Nguyệt Nguyệt đã thật sự say, cô đỡ bạn

dậy định ra khỏi đó. Nguyệt Nguyệt mượn cớ chơi trò say rượu, luôn miệng nói

phải đuổi theo kẻ bội bạc có tên Vĩ kia. Sức lực của người say rượu rất lớn,

Nguyệt Nguyệt nói năng om sòm, lôi lôi kéo kéo, khiến Ngụy Nhât không thế chống

đõ nổi.

Đám đàn ông ngổi trên ghế sô pha đã sóm quen với cảnh

phụ nữ điêncuồng vì yêu như Nguyệt Nguyệt rồi, nhưng họ vẫn thấy hứng thú, chăm

chú nhìn không chớp mắt.

Nguyệt Nguyệt khua tay múa chân loạn xạ, miệng liên

tục gọi tên Vĩ, thổn thức câu được câu mất vừa khóc vừa kể lể, lúc đầu Vĩ đã

dùng lời lẽ ngon ngọt để theo đuổi cô như thế nào, nói đến lúc cao hứng còn

lôi cả những trò vui chôn phòng the ra kể lể nữa. Ngụy Nhất nghe mà cảm thấy

đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, vô cùng lúng túng.

Mấy cô bạn của Uyển Như còn chưa đi khỏi đó, bọn họ

vốn đã cảm thấy bất bình, lúc này lại nghe hồ li tinh Nguyệt Nguyệt đứng đó

nói năng lung tung, đều đồng loạt đứng dậy, nắm tay tiến sát về phía Nguyệt

Nguyệt. Mấy người đó dần dần thít chặt vòng vây.

"Đồ thối tha lẳng lơ kia! Cẩn thận cái mồm mày

một chút! Cái gì mà Vĩ của nhà mày hả?", cô gái đeo đôi hoa tai còn to hơn

cả vòng tay lên tiếng chửi mắng trước.

"Ban nãy, mày nôn ra đầy người chị Như Như của

bọn tao! Món nợ đó, bọn tao nể mặt Vĩ và Đội trưởng Mã, vốn đã không thèm so

đo với mày rồi, mày còn muốn thể hiện bản lĩnh ư? Mày còn ở lì đây lải nhải

mãi không thôi sao?", cô gái sơn móng tay đen sì như trúng độc lên tiếng

phụ họa.

"Rốt cuộc hôm nay mày muốn thế nào? Hả?",

cô gái có gót giày cao tói mười lăm phân có tính cách nóng nảy, thô bạo nhất,

lao lên hạ thủ, hằn học cốc vào trán Nguyệt Nguyệt, nghiến răng nói: "Xem

ra không dạy cho mày một bài học, mày sẽ không nhớ được đâu!".

"Động đến mày e sẽ bẩn tay! Thôi các cậu, ngày

mai đến trường của nó, đòi chút học phí, cũng đáng giá đấy!", cô gái có

khe ngực sâu tới mức không thể tưởng tượng nổi làm bộ xoa vuốt nắm đấm.

"Trường học? Hừ! Đồ thối tha này mà cũng là sinh

viên sao?", cô gái đeo đôi khuyên tai to đùng châm chọc.

"Chẳng phải thế sao? Ban nãy nghe Đội trưởng Mã

giới thiệu, nó là sinh viên chính quy của Đại học S đây! Lý lịch khiến người ta

sợ chết khiếp! Cũng chẳng biết là thật hay giả nữa, bây giờ lũ gà ra ngoài bán

mình, đứa nào chẳng nói mình là sinh viên. Thì ra, chuyên ngành chính trong

trường học lại chỉ là chữ bán!". Sau một loạt câu nói đó, mấy đại mỹ nữ

cùng bật cười nghiêng ngả, đồ trang sức trên người họ phát ra những tiếng kêu

leng keng. Cười xong, mấy cô gái lại hằn học nhìn Nguyệt Nguyệt, ánh mắt hằn

lên những tia nhìn dữ dằn.

Ngụy Nhất sống tới ngần này tuổi, luôn là một học

sinh ngoan ngoãn, từ trước tới giờ chưa từng trải qua mặt đen tôi này của xã

hội. Cô biết đám người này muốn động thủ, liền ôm chặt Nguyệt Nguyệt, trong

lòng hoang mang, run rẩy nói: "Các người, các người muốn làm gì

vậy?".

Cô gái có đôi khuyên tai to đùng liếc nhìn Ngụy Nhất

một cái, không thèm để ý, nói: "Cô em tránh ra, không liên quan gì tới cô!

Bọn này không muốn gây thương vong cho kẻ vô tội. Nếu không tránh ra, ngay cả

cô cũng sẽ bị dạy bảo đấy. Yên tâm, bọn này không đánh nhau đâu!", nói rồi

quay sang Ngụy Nhất, khoe mấy chiếc răng trắng tinh, “Mà là đánh người!”

Ngụy Nhất vô cùng sợ hãi, nhưng dù họ nói thế nào cô

cũng không chịu buông Nguyệt Nguyệt ra. Người bạn đang nằm trong vòng tay cô

bây giờ đã say tới mức chẳng còn biết gì nữa rồi, Ngụy Nhất thấy bơ vơ, quay

người nhìn người đồng hương họ Mã cầu cứu.

Mấy đại lão gia đang hào hứng xem màn kịch hay, thầm

nghĩ đàn bà đánh nhau luôn nói dông dài, cứ xông thẳng vào mà đánh đi chứ. Đội

trưởng Mã sao có thể vì nể mặt một nữ sinh mới gặp lần đầu mà đắc tội với các

chị em trẻ trang xinh đẹp có quyền thế này chứ. Ông bèn chậm rãi ấp úng nói với

Ngụy Nhất: "Em tránh ra đi mà! Cần gì phải để tâm tới cô ấy!".

Ngụy Nhất hoàn toàn thất vọng, biết không thể nhờ

người đồng hương này được.

"Cút ra!", cô gái có khe ngực sâu sa sầm nét

mặt, hét lón.

Ngụy Nhất kiên quyết lắc đầu, lại càng ôm chặt lấy

Nguyệt Nguyệt, bước lùi từng bước về phía sau.

Cô gái đi đôi giày cao gót không muốn nhiều lời, cũng

chăng kiêng nể gì nữa, bước lên phía trước "bốp" một tiếng áanh gọn,

một cái tát rơi xuổng má Ngụy Nhât. Ngụy Nhất bị tát đến nỗi mặt lệch sang một

bên, hoa mắt chó