
ng mặt, đau rát, nhưng vẫn cố ôm chặt Nguyệt Nguyệt.
Ngụy Nhất hạ quyết tâm, cùng lắm thì chịu một trận
đánh, bọn họ chắc cũng không thể đánh cô đến chết được. Nhưng tuyệt đối không
thể để Nguyệt Nguyệt bị thương.
Cái tát đó khiến mọi sự phẫn nộ và dũng khí của Ngụy
Nhất được bột phát ra ngoài, cô hằn học nhìn bọn họ, cao giọng mắng mỏ:
"Các người là đồ kẻ cướp! Là nữ thổ phỉ!".
Nào ngờ sức uy hiếp của Ngụy Nhất quá yếu ớt, một câu
mắng mỏ không những không tỏ được uy thế hung dữ mà còn trờ thành trò cười.
Mấy cô gái kia sống gần nửa cuộc đòi nhưng vẫn chưa
được ai ca ngợi như vậy, ai nấy đều cười nghiêng ngả, luôn miệng khen con bé
thối tha kia thật đáng yêu.
Mặc dù đáng yêu nhưng cũng không thể thoát được một cú
đạp chân như trời giáng, cú đạp rơi trúng vào bắp chân của Ngụy Nhất, gót giày
cao nhọn đạp thẳng vào chân cô. Ngụy Nhất đau tới nỗi toát mồ hôi lạnh, suýt
nữa thì khuỵu xuống. Đôi tay đang ôm Nguyệt Nguyệt của cô buông lỏng ra một
chút.
Nguyệt Nguyệt bị mất đà, bỗng trơ nên tỉnh táo hơn,
biết hiện giờ đang xảy ra cuộc chiến, cô dùng chút ý chí còn lại nói với Ngụy
Nhất: "Nhất Nhất, mau, mau gọi điện cho Trâu Tướng Quân!".
Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất chiến tranh lạnh hơn một
tháng rồi, Ngụy Nhất rất bướng bỉnh trong chuyện này,Trâu Tướng Quân chưa gọi
điện tới thì cô tuyệt đối không chủ động làm lành.
Vậy là, dù đau đớn vô cùng nhưng cô vẫn kiên quyết lắc
đẩu: "Không gọi".
Mấy cô gái kia lại nghe được rất rõ cuộc đối thoại
của họ, cô gái đeo đôi khuyên tai to bản nghi hoặc, hỏi: "Trâu Tướng Quân
nào?".
Bản tính bướng bỉnh của Ngụy Nhất nổi lên, quay đầu
không thèm trả lời. Lúc bây giờ, Nguyệt Nguyệt đã nắm rất rõ về thân thế của
Trâu Tướng Quân, gắng gượng ngẩng đầu lên, khinh miệt nói: "Đương nhiên là
Trâu Tướng Quân, con trai độc nhất của Bộ trưởng Trâu, chủ tịch Tập đoàn La
Thái Tông đó!".
Đại danh của Trâu Tướng Quân vang dội khắp làng chơi,
hơn nữa, anh có tác phong cứng rắn, một anh tài phong lưu phóng khoáng, các
thiên kim tiểu thư chưa kết hôn đều đã từng nghe qua đại danh này, đó cũng
chính là người đàn ông mà họ muốn được sở hữu. Nếu quả đúng là bạn của Trâu
Tướng Quân thì thật sự không thể đắc tội được.
Mấy người đó thầm tính toán, chần chừ đôi chút, mọi
động tác cũng đều dừng lại.
Trong số bọn họ, cô gái sơn móng tay màu đen trước đây
từng theo đuổi Trâu Tướng Quân nhưng không thành công ngược lại còn bị anh coi
thường khinh bỉ, bao năm nay vẫn vừa yêu vừa hận, nỗi nhớ nhung đã chất chứa
quá lâu, giờ đây khi thấy hai
người trước mặt nhắc tới tên của Trâu Tướng Quân, cô bị chạm vào điểm yếu, bất
giác mím môi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, người đàn ông như Trâu Tướng Quân,
không ai trong số họ dám đắc tội. Vậy là trong lòng khiếp sợ, cũng không dám
tùy tiện đắc tội. Cô gái sơn móng tay màu đen cất giọng khắc nghiệt hỏi:
"Trâu Tướng Quân có quan hệ như thế nào với mày?".
Ngụy Nhất vẫn không trả lời.
Nguyệt Nguyệt nhìn biểu hiện của mấy người đó, biết
rằng lấy đại danh của Trâu Tướng Quân ra là có thể có được vài phần sức mạnh uy
hiếp, thấy vững dạ, lập tức ưỡn thẳng lưng lên, lời nói cũng trở nên trôi
chảy, chỉ vào Ngụy Nhất, lớn tiếng nói: "Cậu ấy chính là vị hôn thê của
Trâu Tướng Quân!".
Nguyệt Nguyệt không biết việc Ngụy Nhất và Trâu Tướng
Quân đã đăng ký kết hôn, vẫn nghĩ rằng hai người còn đang hẹn hò. Nhưng đã một
tháng nay, không thấy Trâu Tướng Quân tới tìm Ngụy Nhất, chỉ e anh ta cũng
giống như Vĩ, có mới nới cũ. Trong lòng Nguyệt Nguyệt cũng đang thấp thỏm
không yên. Nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng uy phong, cụm từ vị hôn thê được phát
âm một cách rõ ràng mạch lạc, bừng bừng hào khí.
Cô gái sơn móng tay màu đen nổi cơn thịnh nộ, gào lên:
"Mày cũng biết tự dát vàng vào mặt mình cơ đấy!", hét lên xong, cô ta
liền nhào người tới.
Cô gái có đôi khuyên tai to bản có phần bình tĩnh hơn,
khẽ khàng ngăn cô bạn lại, hất hàm về phía Ngụy Nhất, hỏi: "Mày tên
gì?".
Ngụy Nhất bản tính lương thiện, thấy đối phương đã
trở nên hiền hòa hơn, bản thân mình cũng không tiếp tục cố chấp nữa, liền nói
một cách hàm hổ: "Ngụy Nhất".
"Duy Nhất?", cô gái có đôi khuyên tai to bản
đắn đo nhắc lại.
"Ừm", Ngụy Nhất cũng không nghe rõ lời cô
ta.
Cô gái đeo đôi khuyên tai to bản quay sang nhìn cô bạn
sơn móng tay đen, hai người mỉm cười đầy khinh miệt.
Mấy năm trước, Trâu Tướng Quân đã đính hôn, việc này
mọi người đều biết. Đối tượng là con gái của Ngụy Đông Cốc, là một thiên kim
tiểu thư danh giá đích thực. Nhưng thấy Ngụy Nhất khí chất bình thường, ngây
thơ non nớt, trông thế nào cũng không giống với con gái do nhà họ Ngụy nuôi
dưỡng. Cô gái đeo đôi khuyên tai to đùng có tính cẩn thận hơn, hỏi rõ tên của
cô trước, nhưng cô gái này không phải họ Ngụy, trong lòng đã rõ - Nguyệt Nguyệt
rõ ràng là con bé thối tha chó cùng dứt dậu, thấy không thể không dạy cho nó
một bài học, tìm hiểu, biết rõ thân thế của vài công tử con nhà thế gia mà dám
lôi bừa Trâu Tướng Quân ra dọa người khác.
Ngụy Nhất không rõ những toan tính trong đầu đ