
ì chẳng gọi cái gì cả.
- Tại sao?
- Bởi vì đều rón ra rón rén, sợ người ta nghe thấy.
Cô tin anh nói thật, bọn sinh viên đấy thôi, vẫn tranh thủ trốn trong phòng làm việc đó.
- Anh chưa đưa cô ấy về nhà anh?
- Chưa.
- Anh chưa từng đến nhà cô ấy ăn tết?
- Chưa.
- Em không tin.
- Không tin thì anh cũng chẳng có cách nào, nhưng anh nói thật.
- Tại sao anh… không đến nhà cô ấy? Chẳng phải anh mới đó đã đến nhà em đấy thôi?
- Anh quen cô ấy trong phong trào sinh viên.
Cô không hiểu.
Anh giải thích:
- Đó là một sự kiện đặc định trong một điều kiện lịch sử đặc định, mang tính ngẫu nhiên rất lớn.
Cô vẫn không hiểu.
- Bé yêu, có phải em vẫn suy nghĩ về việc này?
- Em chẳng suy nghĩ, chỉ sợ anh vẫn chưa quên hẳn cô ấy thôi.
- Anh quên lâu rồi, có em thì anh quên rồi.
- Thật sao?
- Tất nhiên là thật, anh chỉ sợ em nói anh quá… bạc tình.
- Em sẽ không nói anh như vậy.
- Không thì tốt.
- Nếu em với cô ấy cùng lúc xuất hiện trong cuộc sống của anh thì anh sẽ yêu ai?
- Yêu cả hai.
Cô tức giận, quay lưng vào anh.
Anh ôm vòng qua lưng cô:
- Đùa em thôi, giận rồi à? Ai bảo em cứ cố hỏi cho rõ.
- Em không cố hỏi.
- Không cố hỏi cho rõ? Được, vậy anh nói, nếu hai người cùng lúc xuất
hiện trong cuộc sống của anh thì anh sẽ yêu em, chỉ yêu em thôi.
- Tại sao?
- Bởi vì em rất đẹp, rất đáng yêu.
Anh nói vẻ giễu cợt:
- Lúc mới được nghe giáo sư Châu nói đến em anh vẫn tưởng là một cô gái
không ai thích, không ngờ em trẻ như vậy, xinh xắn, đáng yêu như vậy.
Cô vui vẻ, quay người lại, nằm gọn trong lòng anh.
Anh tò mò hỏi:
- Với điều kiện của em, chắc em đã có người theo đuổi từ lâu chứ, sao lại đến lượt anh?
Đến lượt cô phải giải thích:
- Chưa gặp được người hợp ý.
- Tạ ơn trời đất!
Sau đó đêm nào anh cũng đến phòng cô, họ ân ái hàng đêm, mặc dù trông anh
gầy nhưng sức làm tình không phải yếu, hình như luôn luôn có ham muốn.
Còn cô ngoài hai ba lần lên đỉnh thật sự thì mấy lần khác đều là giả vờ, bởi vì mỗi lần anh đều muốn cho cô lên đỉnh, một lần không được thì
nhất định phải làm lần hai, còn cô cảm thấy mình dùng hết cả sức lực,
làm bao nhiêu lần cũng sẽ không lên đỉnh được, cô sợ anh mệt nên phải
giả vờ đã lên đỉnh cho xong.
Cô có một phát hiện rất thú vị, mặc dù họ đã lên giường với nhau nhưng anh vẫn rất thích miệng và ngực cô,
mỗi lần ân ái anh đều bắt đầu từ hôn nhau, hôn miệng cô, hôn ngực cô,
trước và sau khi làm anh đều vuốt ve âu yếm cô rất lâu, lúc không ở trên giường anh cũng tìm mọi cơ hội để hôn cô, có lúc nhân bố mẹ cô quay đi, anh liền hôn cô một cái, lúc ăn cơm, anh cũng vươn tay qua chạm vào cô
dưới gầm bàn, khiến cô vừa xấu hổ vừa kích thích lại vừa hạnh phúc.
©STE.NT
Mặc dù mỗi lần cô đều đuổi anh về phòng trước khi trời sáng nhưng mẹ hình như đã phát hiện ra, nói riêng với cô:
- Con xem có nên nhân kỳ nghỉ, tổ chức đám cưới đơn giản, mời mấy bạn bè thân thích đến?
- Vẫn chưa đăng ký mà.
- Thế cũng không sao, về rồi đăng ký, đối với người ở đây thì cứ nói là
đăng ký rồi để đỡ đến lúc đó hai đứa lại phải đi chuyến nữa.
- Chuyện kết hôn có lẽ nên đợi anh ấy mở lời trước chứ nhỉ?
Mẹ cười lắc lắc đầu:
- Đàn ông mà, ở mặt nào đó mở miệng rất tích cực nhưng ở một vài mặt khác lại không thể mở miệng tích cực như vậy.
Cô biết mẹ đã biết thiên cơ, đỏ mặt nói:
- Sao mẹ lại biết?
Mẹ cười không đáp mà hỏi lại cô:
- Cậu ta có chu đáo với con không?
- Ý mẹ là gì?
- Trên giường mà người đàn ông không chu đáo thì không nên lấy.
- Anh ấy… con cảm thấy anh ấy rất chu đáo.
- Mẹ cũng đoán thế, nếu không con gái mẹ cũng sẽ không… mặt mày rạng rỡ như vậy.
- Mặt mày rạng rỡ?
Mẹ lại cười không trả lời, đợi hỏi gấp mới nói:
- Đừng quên mẹ là người từng trải.
Cô cũng dồn mẹ:
- Bố có chu đáo với mẹ không?
- Không chu đáo thì ai còn yêu ông ấy?
Cô nghĩ trong căn nhà này, cô với Chỉ Thanh thân mật với nhau ở đây, bố
với mẹ thân mật với nhau ở kia, cảm thấy rất kì lạ, lại hơi chút buồn
cười. Đến lúc gặp bố thì có cảm giác thấy hơi kì kì.
Mấy hôm ở nhà thường làm rất nhiều món, hàng ngày không canh gà hầm thì lại canh ba ba.
Đến lúc hẹn hò nửa đêm, Chỉ Thanh nói:
- Mẹ em tốt thật.
- Sao?
- Biết anh vất vả, đặc biệt ninh canh cho anh ăn. Em có biết canh ba ba có thể tráng dương nhất không.
Cô nằm trong chăn đá anh một cái:
- Nói linh tinh.
- Thật đấy, thế mới là mẹ vợ thông minh, không nuôi con rể cho kiện tráng thì sao có thể hầu hạ con gái bà cho thật vui vẻ được?
Cô lại đá anh cái nữa:
- Ai nói mẹ vợ con rể gì chứ? Anh là con rể của ai?
- Bẩm báo phu nhân, cô giáo Đào là mẹ vợ của tiểu nhân, tiểu nhân là con rể của thầy Sầm cô Đào.
Hai người gây lộn trong chăn, quần nhau một hồi thì anh lật người đè lên cô:
- Xem ra tấm thân còm này của anh sẽ bị chôn vùi trong tay em thôi. Cứ nhìn em, nhớ đến em là anh lại muốn.
- Vậy sao anh không nói tấm thân còm của em bị chôn vùi trong tay anh?
- Nam nữ khác nhau, nữ càng làm càng đầy đặn, đàn ông thì càng làm càng khô héo.
- Tại sao?
- Bởi vì anh cày cuốc trên ruộng của em, nước của em tưới tắm cho anh,
an