Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324950

Bình chọn: 9.5.00/10/495 lượt.

em quả thật cũng không nhỏ nhỉ.

- Tại sao nói gan tôi không nhỏ?

- Thông thường con gái khi nghe thấy lai lịch và tình trạng của anh đều sớm bỏ chạy.

- Vậy tại sao trước khi gặp anh lại nói rõ lai lịch và tình trạng của mình? Không sợ người ta bỏ chạy sao?

- Bỏ chạy thì chẳng phải đã giúp tôi đỡ mất một lần mua vé xe sao?

- Hơ hơ, thật ngại quá, hôm nay đã khiến anh phải tốn tiền rồi.

- Tốn tiền nhưng đáng.

Cô cảm thấy ánh mắt của anh có chút tình trong đó, trong lòng hơi chút đắc ý:

- Không phải đây là lần đầu tiên anh gặp gỡ qua mối lái chứ?

- Là lần đầu tiên.

- Nhưng chẳng phải anh nói có mấy cô gái đã chạy mất rồi còn gì?

- Bỏ chạy mất nên gặp mặt không thành, sao có thể tính được?

Cô bị anh bóc mẽ, nhưng không hề tức giận, cười vui vẻ nói:

- Chắc anh không đến nỗi đợi đến sau khi đen đủi rồi mới bắt đầu… nghĩ đến vấn đề cá nhân chứ?

- Đúng lúc đợi đến khi đen đủi mới bắt đầu suy nghĩ vấn đề cá nhân.

- Tại sao?

- Bởi vì trước đây không có vấn đề cá nhân.

Cô lại bị anh bóc mẽ lần nữa, vẫn không hề tức giận:

- Cũng có nghĩa là trước đây anh đã có bạn gái?

Lúc đầu cô đoán anh chưa có bạn gái, hoặc cho dù đã có nhưng chắc anh cũng

sẽ không thừa nhận nên mới hỏi câu này, nhưng anh lại rất thẳng thắn trả lời:

- Ừ, từng có.

Cô hơi khó chịu:

- Sao lại thôi nhau?

- Chưa thôi.

- Chưa thôi?

Anh cúi đầu nói:

- Cô ấy… mất rồi.

Điều này thật nằm ngoài sự dự đoán của cô:

- Xin lỗi, tôi… không nên hỏi chuyện này.

- Không sao, tôi bảo cô giáo Châu nói với em rồi, có thể cô ấy quên không nói.

Im lặng một lát cô hỏi:

- Cô ấy mất khi nào vậy?

- Năm nay.

- Là vì bệnh tật?

- Không phải.

- Vậy là vì…

- Tai nạn xe, anh ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt rưng rưng.

Cô đoán:

- Đúng cái vụ tai nạn xe khách lần đó ở thành phố Y?

Anh gật gật đầu:

- Cho nên tôi vốn không có ý… tính đến chuyện này… chưa đến nửa năm… mồ còn chưa xanh cỏ…

- Vậy tại sao anh lại đồng ý gặp mặt?

- Vì bố mẹ tôi, họ cứ tưởng tìm cho tôi một cô bạn gái thì sẽ khiến tôi quên được chuyện này.

- Nhưng thực ra anh không thể.

- Em có thể trong thời gian ngắn như vậy quên đi tình yêu đầu đời của mình không?

Cô không trả lời.

Im lặng một lát anh nói giọng khàn khàn:

- Xin lỗi, tôi quá ích kỷ, vì đối phó với bố mẹ mà kéo em vào cuộc.

- Không có gì, tôi có thể hiểu được.

- Cảm ơn em.

Cô rất hiểu tâm trạng của Chỉ Thanh, cũng rất tôn trọng tình cảm của anh, ngồi cùng anh một lúc thì đứng dậy cáo từ:

- Anh… cũng đừng buồn quá, người chết không thể sống lại, cô ấy ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ mong anh sống hạnh phúc.

Anh cảm kích gật đầu, cũng đứng lên:

- Tôi cũng phải đi rồi.

Hai bọn họ cùng ra khỏi phòng cáo từ chủ nhà.

Cô giáo Châu vừa nhìn thấy biểu hiện của hai người đã hiểu ngay ra có chuyện gì, lập tức tự trách mình:

- Tiểu Đào, cậu ấy có bảo bác nói hết với cháu, bác hơi đãng trí, không

nói với con bé Dịch. Làm cháu mất công đi một chuyến, bác thật xin lỗi.

Cô rất rộng lượng nói:

- Không phí công đâu ạ, quen biết được một người bạn mà bác, cháu cảm ơn bác nhiều.

Cô giáo Châu nhất định đòi giữ hai người ở lại ăn cơm nhưng cả hai đều không chịu, kiên quyết cáo từ ra về.

Ra đến ngoài anh hỏi:

- Em có đói không?

- Sao vậy?

- Nếu em đói thì chúng ta cùng đi ăn gì đó, tôi đi vội chưa ăn sáng, giờ đói rồi.

Cô cười:

- Con người anh thật kỳ lạ, vừa rồi bác Châu giữ anh lại ăn cơm sao anh nói không đói?

- Vì thấy em không chịu ở lại ăn.

Cô không ghét việc ăn cơm cùng anh ta, cũng đói thật nên nhận lời.

Chỉ Thanh nói biết một quán ăn nhỏ, ăn cũng được, hai người ra phố đón xe,

đi qua mấy trạm rồi lại đi bộ một lát mới đến quán ăn nhỏ anh nói.

Hai người đi vào, anh chọn mấy món, giới thiệu đây là những món đặc biệt của nhà hàng này.

Cô có chút linh cảm nhưng không nói ra.

Bữa ăn đó diễn ra tương đối vui vẻ, anh nói chuyện khá hài hước, cũng tìm

được mấy chủ đề mà cả hai đều có thể bàn tán rôm rả, dáng vẻ cũng rất

phong độ, cô cảm thấy không tồi.

Nhưng ăn xong đi ra anh lưu luyến nhìn lại quán ăn đó, thở dài:

- Tôi với cô ấy ăn bữa cuối cùng chính ở quán này.

Họ không nói gì nữa, ai về nhà người đó.

Cô cho rằng việc này đã kết thúc, Chỉ Thanh đã bị mắc kẹt trong sự đau khổ với người bạn gái cũ, không thoát ra được, như vậy cô cũng sẽ không

trách anh, nhưng cũng không thể tiếp nhận anh. Chỉ có thể nói tạo hóa

trêu ngươi, nếu không có sự kiện đó thì anh và người bạn gái có thể đã

kết hôn rồi. Nhưng xảy ra chuyện, cuộc đời của anh đã thay đổi hoàn

toàn, không thể quay trở lại quá khứ, cũng không thể tiến tới tương lai, buộc phải chấp nhận số phận đau khổ.

Cô phải thừa nhận rằng Chỉ Thanh rất khá, là người xuất sắc nhất trong số những người cô đã quen,

cũng là người duy nhất khiến cô có chút cảm giác. Nếu không xảy ra

chuyện đó thì cô sẽ đồng ý nói chuyện yêu đương với anh. Nhưng nếu không có chuyện đó thì anh lại sẽ không làm quen với cô, cho nên nói số phận

không muốn an bài cho anh đến với cô.

Nhưng mấy hôm sau, cô nhận được một bức thư của Chỉ Thanh. Cô chưa bao giờ nhận được lá thư tình


80s toys - Atari. I still have