
hông thì cái chính là ông ấy có lòng, con có số điện thoại của ông ấy không? Nếu có thì cho mẹ, mẹ có thể tự liên hệ với ông ấy.
Cô vội hỏi Vệ Quốc số điện thoại của bác sĩ quan, Vệ Quốc cho cô, cô lại nói lại cho mẹ, mẹ hỏi:
- Nó đang ở bên cạnh con?
- Vâng, chúng con ra ngoài đi dạo. Mẹ có muốn nói chuyện với anh ấy không?
Mẹ liến thoắng từ chối:
- Không, không, các con đi tản bộ đi, không làm phiền hai đứa.
Gọi điện thoại xong cô lại khoác tay anh tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa ước ao:
- Nếu bức thư của bố anh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của bố em thì hay quá.
- Mong là chuyện này làm xong, để họ đỡ phải chịu khổ.
- Những cái khác thì không sao, chỉ có tiền chi phí y tế là một gánh nặng lớn, giờ tuổi ông ngày càng cao, bệnh ngày càng nhiều, nếu không có bảo hiểm y tế, chỉ dựa vào hai mẹ con em chi trả thì thật sự là quá tải,
cho nên em muốn đi Mỹ học, sang đó kiếm đôla gửi về cho bố em chữa bệnh.
- Em thật đúng là một người con gái có hiếu. Em chắc chắn sang Mỹ du học được, anh nghe nói học ngành này rất dễ xuất ngoại.
- Vậy còn anh?
- Anh? Môn của anh không dễ ra nước ngoài, ra nước ngoài thì cũng không có tiền đồ, hơn nữa tiếng Anh của anh cũng không tốt.
- Chúng ta hãy kết hôn đi, kết hôn rồi em có thể đưa anh đi.
- Nhưng anh sang Mỹ làm cái gì?
- Ở cùng em!
- Em nuôi anh?
- Em nuôi anh.
Anh cười gượng gạo lắc đầu:
- Thế thì có ý nghĩa gì?
Cô tức giận:
- Có ý nghĩa! Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì là có ý nghĩa, anh không nghĩ như vậy sao?
- Tất nhiên anh nghĩ vậy, nhưng…
Cô chen lên trước anh, ngăn anh lại, dùng tay bịt mồm anh:
- Không được nói nhưng, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thì sẽ có ý nghĩa, anh đã nghe rõ chưa?
Anh bị cô bịt miệng chỉ có thể ậm ậm ừ ừ không rõ lời, cô cảm thấy dáng vẻ
của anh lúc này vừa chân thật lại vừa trung thực, rất đáng yêu, không
nhịn được cười phá lên. Giờ mẹ Sầm Kim đã trở thành ứng cử viên tốt nhất để cô thổ lộ bí mật
trong lòng, bởi vì mẹ thân thiết hơn hai cô bạn cùng phòng, cũng dày dạn kinh nghiệm hơn bọn họ, có chuyện gì cô đều thích nói với mẹ hơn.
Mấy lần gần đây nhất, Vệ Quốc lại nhắc đến chuyện không xứng với cô, khiến
cô rất bất an, nếu thật sự anh nghĩ như vậy thì cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể khuyên nhủ được, vậy phải làm thế nào?
Lúc gọi điện cho mẹ, cô đã nói về sự lo lắng của Vệ Quốc, mẹ cũng rất bất an:
- Haizz! Cái thằng bé này, sao lại cứ nghĩ bế tắc như vậy? Bây giờ hai
đứa đều đang học thạc sĩ, học lực bằng nhau. Mà nó còn đang dạy ở trường đại học G, nếu muốn trở thành tiến sĩ thì lại càng dễ, so với người
ngoài thi vào thì dễ hơn chứ?
Cô biết bằng thạc sĩ của Vệ Quốc là do cô bịa ra, cho nên không lạc quan được như mẹ, cô lo lắng hỏi:
- Nếu anh ấy thực sự tự ti như vậy thì phải làm thế nào? Hồi xưa bố làm
thế nào? Khi bị coi là phái hữu có phải bố cũng rất tự ti không mẹ?
- Tất nhiên là rất tự ti rồi, lại sĩ diện, không muốn liên lụy đến mẹ.
- Vậy mẹ làm thế nào để xua tan cái suy nghĩ đó của bố?
- Lúc đó mẹ đã chuyển đến trường của bố, ông ấy không thể đuổi mẹ đi.
- Vậy con cũng làm thế, không ra nước ngoài, ở lại đại học G, anh ấy cũng không thể đuổi con đi.
Mẹ thở dài nói:
- Ôi! Mẹ luôn lo sợ con cũng giống mẹ ở điểm này, kết quả là sợ thế nào thì con vẫn giống mẹ.
- Tại sao mẹ sợ con giống mẹ ở điểm này? Giống mẹ thì không tốt sao?
- Tốt cái gì, vì tình yêu mà không biết phải chịu bao nhiêu là đau khổ.
- Thế mẹ mong con lại ngớ ngớ ngẩn ngẩn, chẳng yêu ai sao?
- Tất nhiên cũng không phải thế, mẹ chỉ hi vọng con đừng quá nặng nề trong tình yêu, coi trọng quá thì sẽ dễ bị tổn thương.
Mẹ nói chắc như đinh đóng cột:
- Nếu nó dám làm tổn thương đến con gái mẹ thì mẹ sẽ không khách khí với nó!
- Anh ấy sẽ không làm tổn thương con, anh ấy nói mãi mãi sẽ không thay
lòng đổi dạ. Con chỉ sợ anh ấy làm tổn thương chính mình thôi, nếu anh
ấy làm tổn thương chính anh ấy thì còn đau lòng hơn là làm tổn thương
con.
Mẹ cô an ủi:
- Giờ không giống như trước đây, mấy
cái phong trào chính trị như vậy là những mối họa một sớm một chiều
không thể dự liệu được. Hiện giờ cho dù nó có sa sút tinh thần thế nào
thì cũng chỉ là học vấn thấp một chút mà thôi, nhưng nó đã học được thạc sĩ thì cũng không coi là thấp, tin rằng nó sẽ không tự ti quá.
Cô quyết định lần tới khi gặp sẽ nói với anh thái độ kiên quyết không ra
nước ngoài của mình, hi vọng có thể xua tan những suy nghĩ của anh.
Nhưng lần gặp mặt tiếp theo đã đem lại cho cô một sự bất ngờ ngoài mong đợi,
khiến cô quên mất cả sự tự ti của anh, bản thân cô còn suýt chút nữa thì lại thấy mình tự ti.
Hôm đó anh bỗng nhiên đến phòng cô ở, đó
là lần đầu tiên anh vào phòng cô, cô vừa ăn xong bữa trưa đang chuẩn bị
đi ngủ, đã lên giường nằm. Điền Lệ Hà cũng đã chui vào chăn, chỉ có Viên Dật còn đang ngâm chân, vì Viên Dật sợ lạnh, không ngâm chân thì không
thấy ấm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Viên Dật nói như ra lệnh:
- Đào Hồng mau ra mở cửa đi, có thể là anh Trương Cường tới, nhưng chân tớ đang ướt.
Cô nghe nói Trương Cườ