
. Nếu là thanh niên Mỹ, có thể đã Date lâu rồi,
nhưng Tiểu Kim vẫn chưa từng chính thức Date.
Đối với vấn đề
Date của con gái, Sầm Kim thấy rất mâu thuẫn, cho phép con bé Date, thì
sợ ảnh thưởng đến việc học hành, lại còn sợ con bé gặp phải kẻ xấu, bị
lừa rồi khổ; còn không cho phép con gái Date thì lại sợ biến nó thành kẻ khác người, bị người ta coi như quái vật, còn sợ sẽ hạn chế sự tự do
của nó, khiến nó nảy sinh tâm lý chống đối.
Trước đây cô thường
phải nghe mẹ mình thở dài, nói rằng sinh con trai thì ít phải bận tâm,
còn sinh con gái như cô đây thì ngày nào mẹ cũng lo ngay ngáy, lúc nhỏ
thì lo cô bị bắt cóc, lớn hơn chút nữa thì sợ bị bọn con trai bắt nạt,
lớn hơn chút nữa thì sợ cô yêu sớm ảnh hưởng đến việc học hành, còn lớn
hơn chút nữa thì lại sợ cô không tìm được một tấm chồng tốt, đến khi cô
kết hôn rồi thì lại sợ anh chống đối xử không tốt với cô, sợ cô không
thể sinh con, đến khi cô sinh con rồi thì lại sợ cô mệt quá, sợ sức khỏe không ổn, hơn nữa cô lại cũng sinh con gái, vậy là mẹ cô lại càng thêm
lo lắng, lại phải nhọc tâm lo lắng cho hai mẹ con cô.
Trước khi
sinh Tiểu Kim, cô chỉ cảm thấy mẹ mình nói hơi nhiều và hay cả nghĩ, tấm lòng của người mẹ tất nhiên là đáng quý, nhưng lo lắng quá thì lại
thành ra uổng công, việc của bản thân cô còn không biết sao? Sao có thể
bị bắt cóc, bắt nạt, sao có chuyện để ảnh hưởng đến học hành, không sinh được con?
Đến khi có con gái rồi, cô mới hiểu được nỗi lòng của người mẹ, trừ phi không có con, còn nếu có con thì chắc chắn sẽ phải lo lắng, không lo lắng thì không thể gọi là mẹ.
Đối với cô con gái Tiểu Kim của mình, không phải Sầm Kim cũng lo lắng từ khi còn nhỏ sao?
Không phải chuyện ốm đau bệnh tật gì gì mà chính là chuyện hôn nhân đại
sự xa vời, cô cũng luôn phải để tâm
Nói ra cũng chẳng sợ người
ta cười chứ lúc con gái mới mấy tuổi, cô đã bắt đầu nhắm chàng rể rồi.
Cũng không phải lo bò trắng răng mà là do người xung quanh cứ đề cập đến chuyện này.
Con gái từ nhỏ đã được khen là xinh xắn, đôi mắt
to, sống mũi cao, cái trán dô, môi đỏ, rất đáng yêu, ngoan ngoãn, không
ồn ào, không gây chuyện, nói chuyện thì cứ như bà cụ non khiến ai cũng
phải buồn cười.
Khi còn ở trong nước, vẫn có người nói đùa muốn
làm thông gia với nhà cô, muốn cho con trai họ làm rể nhà cô, nhưng đó
đều là mấy cậu bé thò lò mũi xanh, không cậu nào cô thấy ưng cả, e là
người ta cũng chỉ nói cho vui thôi, cô cứ cảm thấy con gái bị thiệt thòi nên vẫn luôn trả lời người ra rất nghiêm túc:
- Em không tán
thành chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Giờ nghĩ lại thấy chắc chắn
những người đó đều rất ghét cô: Chỉ là nói đùa cho vui thôi mà cô lại cứ đề cao mình?
Cô biết có lúc mình không hòa đồng lắm, có thể chính bởi mấy việc nhỏ nhặt này.
Sau khi sang Mỹ, người muốn làm thông gia ít đi, phần lớn người Mỹ không
thích kiểu này, hơn nữa những lưu học sinh từ trong nước sang, người thì vẫn còn trẻ chưa có con cái, người thì bận rộn học hành, không có thời
gian trêu đùa như vậy.
Chỉ có một đôi vợ chồng họ Lư, tuổi cũng
chạc tuổi cô, có một cậu con trai tên là Lư Minh, tên tiếng Anh là
Lewis, bằng tuổi Tiểu Kim, cùng học tiểu học Elementary School và cùng
khối.
Trường trung học ở Mỹ có khác một chút so với trường trong nước, ở trong nước phòng học là cố định, thấy giáo thì lưu động. Học
sinh được phân vào lớp nào thì sẽ học ở một lớp, giáo viên các bộ môn
khác nhau sẽ lần lượt đến lớp đó giảng dạy. Còn trường học ở Mỹ, mặc dù
cũng có Home room (lớp học chính), còn có Home room teacher (giáo viên
chủ nhiệm lớp), nhưng lớp học thì không cố định, rất nhiều môn học không phải học ở Home room, mà giống như sinh viên đại học, học sinh đến học ở các lớp học khác nhau.
Con trai nhà họ Lư sang Mỹ sớm hơn Tiểu
Kim, tiếng Anh cũng tốt hơn con bé, rất nhiều môn đều học ở Gifted Class (lớp thiên tài, lớp năng khiếu), còn Tiểu Kim khi đó mới vừa sang Mỹ,
rất nhiều môn đều học ở lớp bình thường, thời gian học cùng Lewis thực
ra rất ít, Sầm Kim chưa từng nghe con gái nhắc tới Lewis.
Nhưng
cả hai đứa trẻ đều chơi đàn violon cho orchesta (dàn nhạc) của trường,
mà orchesta được coi là một môn học bổ trợ, hàng ngày đều có một tiết
cho orchesta, dài năm mươi phút, tất cả học sinh trong orchesta đều đến
phòng nhạc để học.
Orchesta của trường mỗi học kỳ đều tổ chức
mấy buổi concert (hòa nhạc), khán giả chủ yếu là phụ huynh của những học sinh trong orchesta, lần nào Sầm Kim cũng đến xem, một phần vì đó là
buổi biểu diễn của con gái cô trên sân khấu, làm mẹ tất nhiên phải tham
gia, còn phải chụp ảnh, quay video để lưu lại làm kỷ niệm; hai là buổi
concert thường diễn ra vào buổi tối, cha mẹ phải đưa đón con, giữa chừng không tiện về nhà thì ở lại xem.
Sầm Kim với người nhà họ Lư đã quen nhau qua các buổi concert đó.
Trong đám phụ huynh toàn người Mỹ thì hai bà mẹ Trung Quốc đã nhanh chóng
phát hiện ra nhau, rồi chẳng mấy chốc đã sang ngồi cùng nhau và bắt đầu
trò chuyện.
Cũng giống như rất nhiều bậc phụ huynh khác, hai
người làm quen với nhau không b