
u lần vì ta mà vào sinh ra tử, ta thật sự không thể bỏ rơi nàng không để ý
đến. Ta quả thật có lỗi với muội, nhưng hôn sự của hai ta, Trương Vô Kỵ
này chưa bao giờ hối hận, Châu Nhi, cầu xin muội ta thứ cho ta, và có
thể đồng ý nhận Mẫn muội được không?”
Trương Vô Kỵ lúc đầu không để ý hai người đã đến, chỉ ngơ ngẩn nhìn Ân Ly. Trước kia chỉ cảm thấy Triệu Mẫn ương
ngạnh giống mẫu thân, hôm nay lại thấy Ân Ly, bất luận dung mạo hay khí
chất càng giống hơn, thậm chí còn vượt qua mẫu thân một chút, không khỏi nhìn không dời mắt, cho đến khi Triệu Mẫn đến trước Ân Ly, nàng vốn
luôn kiên cường, anh khí bức người mà lại khổ sở rơi lệ, nói ra lời tự
hạ thấp mình như vậy, vì hắn mà xin Ân Ly tha thứ, Trương Vô Kỵ mới hồi
tỉnh lại, quên mất tính Ân Ly cáu kỉnh hỷ nộ vô thường, muốn nàng chấp
nhận Triệu Mẫn.
Trương Vô Kỵ biết rõ suy nghĩ như vậy quá mức đê tiện đáng xấu hổ, kỳ thật khi đó là thời Nguyên mạt, dù là văn
sĩ hay thương nhân, giang hồ hào khách, tam thê tứ thiếp là chuyện rất
bình thường, chỉ trừ có dân chúng nghèo nàn mới hay cưới một vợ. Nhưng
hắn biết rõ Ân Ly vì tam thê tứ thiếp mà chịu khổ, trước kia khi định ra hôn ước đã đồng ý với nàng không lấy thêm người khác, hiện giờ lại lo
cho tình cảm giữa mình và Triệu Mẫn, liền nói ra việc hắn chấp nhận
Triệu Mẫn, muốn lấy Triệu Mẫn, tuy rằng không nói đến quan hệ với Tiểu
Chiêu nhưng cũng có vẻ ngầm thừa nhận lời Triệu Mẫn nói.
Hắn biết Tiểu Chiêu thích hắn, trong
phòng khách điếm, cái đêm nàng nói ra thân thế của mình với hắn, nàng
hát cho hắn nghe khúc hát Ba Tư, Trương Vô Kỵ nhất thời động tình hôn
nàng. Tiểu Chiêu không phản kháng, tiếp nhận sự thân mật của hắn. Bây
giờ chỉ còn chờ Ân Ly chấp nhận Triệu Mẫn, về sau sẽ tìm cơ hội an bài
cho Tiểu Chiêu.
Hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện Ân Ly
sẽ không tha thứ cho mình. Khi Ân Ly bị thương sắp chết, nói lảm nhảm
những lời vô nghĩa cũng chỉ toàn tâm toàn ý với hắn, nói rằng sẽ ôn nhu
gấp trăm lần chờ đợi hắn, nên hắn cho rằng dù mình làm sai chuyện gì, Ân Ly, hoặc gọi là Châu Nhi sẽ tha thứ, bởi nàng thích hắn, không thể
không thỏa hiệp, cho dù hắn có tam thê tứ thiếp là việc Châu Nhi oán hận nhất, cũng là đúng lý hợp tình, mà không biết rằng nàng đã coi hắn
không là gì nữa.
Tiểu Chiêu có lẽ không cần cùng ai khác
chia sẻ trượng phu, không cần danh phận làm một thiếp thất, nàng từ nhỏ
đã bị gửi nuôi nhà bình thường, chỉ có chăm sóc và thấu hiểu, không có
ngạo khí của tiểu thư nhà quyền thế. Đối với người dân bình thường, có
thể làm nha đầu, tiểu thiếp của công tử thiếu gia nhà giàu, được ăn no
mặc ấm đã là may mắn. Tiểu Chiêu tuy rằng không vì cái ăn cái mặc, nhưng tâm ý của bản thân nàng, vì người trong lòng mình mà việc gì cũng có
thể làm, có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng không được giáo dục tư tưởng một vợ một chồng như người hiện đại, suy nghĩ, tư tưởng của nàng như
vậy mới phù hợp với một người phụ nữ cổ đại, tam tòng tứ đức.
Nhưng Triệu Mẫn sao có thể từ bỏ ý đồ của mình, nàng thân là quận chúa, tự nhiên là có kiêu ngạo của chính mình,
sao có thể chấp nhận làm một tiểu thiếp, vợ hai? Nàng còn ghen ngay cả
với Tiểu Chiêu, tình yêu, nhất là tình cảm oanh oanh liệt liệt của nàng, làm sao có thể chấp nhận được ai khác ngoài hai người? Điều này Tiểu
Chiêu cũng đoán được, nhưng Trương Vô Kỵ lại ngây thơ không biết, chỉ
nghĩ đến có thể được cả hai mĩ nhân, một người dung mạo, khí chất giống
mẫu thân, một người ương ngạnh bướng bình, tính tình giống hệt mẫu thân, mà không hiểu được ý đồ của Triệu Mẫn. Để Trương Vô Kỵ không được Ân Ly tha thứ, nàng nói vẻ thê lương, thực tế lại nhằm vào những chỗ Ân Ly
ghét nhất mà nói, như vậy càng khiến Ân Ly tức giận Trương Vô Kỵ. Ngày
đó vì đồng ý làm cho Triệu Mẫn ba việc, nói làm người không thể không
giữ lời bỏ nàng mà đi, giờ lại hối hận, Ân Ly tuy rằng không còn thương
nhớ gì Trương Vô Kỵ nữa, nhưng những việc sai lầm Trương Vô Kỵ gây ra
cho nàng, tất nhiên là phải giải thích.
Nhưng giải thích như vậy không khỏi quá
đáng, cũng là đem người mới đến chọc tức người cũ như nàng. Ân Ly ghét
nhất kẻ đa tình, dùng dằng không dứt khoát, Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ nói
một hồi chỉ khiến Ân Ly mặt biến sắc, giận dữ trừng mắt liếc nhìn hai
người một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi tiện tay bẻ một đoạn lan can
trên thành tàu, cầm cây gậy gỗ giáng xuống người Trương Vô Kỵ.
Ân Ly vừa đánh vừa nổi giận mắng:
“Tên quái dị đáng thiên đạo vạn quả nhà
ngươi, còn có bộ dạng Trương Vô Kỵ tuấn mỹ trước kia sao? Hắn trước đây
như thế nào? Bây giờ ngươi tự nhìn mình xem đã thành cái dạng gì? Ngươi
bỏ rơi ta mà đi, ta chỉ nghĩ ngươi thích Triệu Mẫn nên nhất thời hồ đồ,
dù sao ta cũng không còn thích ngươi, cũng không còn trách ngươi, chỉ
hận nữ nhân kia da mặt dày, cướp chồng người khác không chút xấu hổ. Hôm nay ngươi nói là đến giải thích với ta, kỳ thực là đến chọc tức ta phải không? Biết rõ ta ghét nhất là tam thê tứ thiếp, đa tình không chung
thủy, lại mang theo Triệu Mẫn đến bảo ta nối lại, ngươi coi ta là cái
gì? Sai đi ph