
cho Trương Vô Kỵ.
Tiểu Chiêu thân mình cứng đờ, cảm giác có một luồng ánh mắt hung dữ đảo qua nàng, trong lòng lạnh xuống, toát mồ
hôi lạnh. Triệu Mẫn nghe xong lời Ân Ly nói, sắc mặt hết xanh lại trắng, vừa thẹn vừa hận, thầm bực Ân Ly nói chuyện không chút lưu tình, nhất
thời lại không nghĩ ra câu nào phản bác, cũng không thèm nghĩ lại chính
mình cướp tướng công người ta, phá nhân duyên, phá hôn lễ của người ta,
tuy rằng vị tướng công kia không đáng tin cậy chút nào, với người ta thì có tình cảm gì đáng kể, trong lúc nhất thời, trước đó trên thuyền nói
qua nói lại không ngừng, sau thì yên lặng tĩnh mịch.
“Ly Nhi, sao vậy? Vừa rồi hình như có
tiếng Lôi Tuyết kêu ầm ĩ, nó có phải lại đùa nghịch rồi? Đêm qua ta yêu
muội như vậy, muội không mệt à? Sớm vậy mà đã ra ngoài rồi. A, có người
đến sao? Ly Nhi sao không mời bọn họ vào trong ngồi? Ba vị này là bằng
hữu của muội sao?”
Cửa khoang thuyền được mở ra, Tống Thanh
Thư tóc tai tán loạn cúi lưng bước ra, ánh mắt vẫn còn chút buồn ngủ mơ
màng mang theo mê đắm nhìn Ân Ly, trên mình chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng
bằng sa trong suốt, hạ thân mặc quần kéo lên tận gối, chân trần đứng dựa vào khung cửa, qua lớp áo ngủ mỏng có thể thấy rõ bên trong, trước
ngực, cánh tay mấy chỗ liền ẩn hiện vết cào rướm máu, nhìn mấy người
phía trước, mày hơi nhướng lên, tựa tiếu phi tiếu, dung mạo tuấn mỹ vô
song tản ra mê hoặc vô hình, liếc mắt một cái đã khiến Triệu Mẫn, Tiểu
Chiêu còn chưa thành thục mặt ngọc đỏ bừng lên, cúi đầu không nói.
Ân Ly bực bội xấu hổ trừng mắt nhìn Tống
Thanh Thư, sắc mặt cũng đỏ lên, biết hắn cố ý. Lấy võ công của hắn,
người vừa lên thuyền chắc chắn hắn đã biết, còn cố tình chưa chịu ra,
lại thay đổi bộ đồ như thế, tóc cũng thành tán loạn. Lúc nàng ngủ dậy có sao đâu, ghê tởm hơn, lại đem dấu vết ân ái đêm qua của bọn họ cho
người khác nhìn thấy.
Trong lòng tuy rằng hiểu Tống Thanh Thư
không nhiều độ lượng, trong lòng hắn vẫn ghét vì nàng nhớ thương Trương
Vô Kỵ lâu như vậy, lại vừa hận Trương Vô Kỵ trong hôn lễ tổn thương
nàng, hại nàng thương tâm khổ sở lại mất hết thể diện. Bây giờ Trương Vô Kỵ lại chạy đến muốn nối lại hôn ước, dĩ nhiên là tức giận không ít,
muốn trả thù một chút. Nhưng lại lấy dấu ân ái giữa bọn họ làm thủ đoạn
đùa giỡn, bọn họ còn chưa thành thân, lát nữa chẳng những chính mình mất mặt, biểu ca này tuy rằng không nói gì nhưng sẽ không khổ sở gì hết,
chỉ sợ là càng thấy thoải mái hơn, thoát khỏi khó xử giữa nàng và Triệu
Mẫn. Nàng cũng không bắt hắn phải khó xử, chỉ muốn ba người này mau mau
rời khỏi đây cách mình càng xa càng tốt, không cần quấy rầy cuộc sống
của nàng. Nhưng dùng cách xấu hổ như vậy, sợ rằng lại bị yêu nữ kia nắm
lấy, vạn nhất truyền ra giang hồ khiến danh dự của Thanh Thư và Võ Đang
bị tổn hại, không tốt cho tiền đồ của hắn.
“Tống sư huynh? Sao huynh lại ở đây? Huynh và Châu Nhi….”
Trương Vô Kỵ không dám tin nhìn Tống
Thanh Thư, biểu hiện ra bộ dáng thương tâm vô cùng ngoài dự đoán của Ân
Ly. Hắn tuy rằng không phải biết hết mọi thứ trên đời, nhưng bản thân
tinh thông y thuật, nhìn Ân Ly phong tình không giống trước đây đã cảm
thấy kỳ quái, lúc này nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Thư như thế, cô nam
quả nữ cùng chung một thuyền, quần áo nhan sắc chất liệu giống nhau, còn không chỉnh tề, hắn sao có thể không hiểu ra chuyện tình trong đó? Hắn
trước nay vẫn đinh ninh Ân Ly là của mình, thương tâm hiện giờ có thể
hiểu được, nhưng bản thân vốn trung hậu, lại nói không ra được lời ác
ngữ.
Tống Thanh Thư tỏ vẻ ngẩn người, giọng mang vẻ kinh ngạc mang theo nghi hoặc hỏi:
“A.. Vị này thanh âm rất quen thuộc, rất
giống với Vô Kỵ sư đệ của ta. Sao ngươi lại biết tên khác của nội tử*?
Bất quá nàng đã không cần cái tên đó nữa, bây giờ nàng theo họ Tống của
tại hạ, tên cũng không cần bằng hữu phải biết rõ.”
*Nội tử: Vợ, cách gọi của người đàn ông thời xưa.
Tống Thanh Thư giả như thật sự không biết hắn, cũng không nhìn thấy những mảnh gỗ gãy rơi trên thuyền, tiếp tục
nói như dao sắc cứa vào trái tim đa tình của Trương Vô Kỵ, ánh mắt mê
hoặc thâm tình nhìn Ân Ly tản ra mị lực, hai nàng Tiểu Chiêu, Triệu Mẫn
nhìn thấy mặt lại càng thêm đỏ.
“A…..!!!”
Trương Vô Kỵ chịu đả kích nặng nề, bi
thương nhìn Ân Ly và Tống Thanh Thư rồi thét dài một tiếng, phi thân
nhảy khỏi thuyền, ỷ vào nội lực thâm hậu vận khinh công nhảy lên bờ. Hắn nội công vốn tinh thâm, khinh công được truyền từ Võ Đang lại càng lợi
hại, thuyền Ân Ly cách bờ cũng không quá ca, vài lần điểm chân xuống mặt nước đã lên đến bờ, trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Vô Kỵ ca ca!”
“Công tử!”
Hai nàng bên cạnh cùng kinh hô, không nói gì nhìn qua Tống Thanh Thư và Ân Ly một cái rồi nhảy xuống thuyền nhỏ,
cũng không nói câu cáo từ, bảo người chèo thuyền đuổi theo hướng Trương
Vô Kỵ vừa biến mất, chỉ có Tiểu Chiêu trong mắt nhìn hai người mang vẻ
áy náy.
Ân Ly trợn mắt há mồm nhìn biến cố trước mắt, trầm mặc nửa ngày, giận dữ mắng:
“Bây giờ lại làm như ta có lỗi với hắn,
ta phụ hắn ấy! Lúc trước rõ