
i là cân xứng, công tử này đã có hai cô nương như vậy còn thấy chưa đủ, vừa thấy nữ tử xinh đẹp trên thuyền lại thay đổi tâm tư, ánh
mắt kia một chút cũng không chuyển, không nhìn thấy hai cô nương bên
cạnh ánh mắt thương tâm, thật là trong phúc mà không biết phúc, có thể ở trên thuyền lớn thế kia, người bình thường chọc nổi sao?
Trương Vô Kỵ không hiểu ý tốt của người
chèo thuyền, cũng không chú ý đến Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu đang nghĩ gì,
khoát tay áo ngừng lời nói của người chèo thuyền lại, không quay đầu
nói:
“Không sao, ta và cô nương kia có quen biết, cứ việc đưa thuyền đến gần.”
Người chèo thuyền thấy hắn nói chắc chắn
như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, hai cô gái kia cũng không phải đối, liền chỉnh đầu thuyền đón gió mà đi. Triệu Mẫn đứng bên Trương Vô Kỵ,
đôi mắt đẹp hơi ẩm ướt ẩn ẩn ủy khuất, có chút bi ai nghẹn ngào gọi:
“Vô Kỵ ca ca…”
Rồi không nói gì thêm nữa, ủy khuất đều dồn vào hết mấy tiếng đó.
“Mẫn muội, thực xin lỗi, ta và Châu Nhi
trước đây có hôn ước, làm người không thể nói mà không giữ lời, huống
chi lúc trước ta vì nghĩa phụ mà bỏ rơi nàng, là ta có lỗi với nàng,
kiếp này muốn đền bù cho nàng cho thật tốt. Không cần thương tâm, ta
cũng sẽ không bỏ rơi nàng.” (Trương Vô Kỵ vô sỉ, có mặt mũi mà nói ra như vậy được?)
Trương Vô Kỵ nghe giọng Triệu Mẫn như sắp khóc, chấn động, Triệu Mẫn từng thống soái trăm ngàn kẻ hắc đạo, từ khi biết nàng đến nay chưa từng thấy nàng khóc bao giờ.
Dù đau đớn cũng là cười mà vượt qua, hôm
nay lại sắp rơi lệ. Nhìn ánh mắt nàng, là vừa nhìn thấy Ân Ly đứng phía
mũi thuyền xa xa, hắn mới hiểu được Triệu Mẫn vì sao mà khổ sở. Nhưng
hắn hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Châu Nhi lại xinh đẹp như vậy, giống
như tiên nữ, Châu Nhi trước kia trong lòng hắn là xấu xí, là hắn thương
hại nàng, là hắn đồng tình nàng, là hắn thương tiếc một mảnh tâm ý của
nàng với hắn, đem hôn ước bố thí cho nàng.
Cho dù trước khi thành hôn, mặt Châu Nhi
đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Châu Nhi trong cảm nhận của hắn vẫn là bộ
dáng khi lần đầu tiên gặp mặt. Hiện giờ mới thấy nàng đẹp đến thế nào,
nàng có phong thái của chính mình, có vẻ đẹp của chính mình, hắn bỏ nàng mà đi, cố nhiên là vì nghĩa phụ, càng bởi vì hắn khẳng định Ân Ly đối
với mình nhất mực chung tình, sẽ luôn luôn chờ hắn. Nhưng hôm nay nhìn
thấy Ân Ly, nàng không như hắn tưởng, khổ sở, tiều tụy, yếu ớt đến cực
điểm, ngược lại dường như rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Châu Nhi như vậy
khiến hắn không nói được ra lời, rằng chỉ cần Triệu Mẫn, không cưới Ân
Ly như trước nữa.
Triệu Mẫn sắc mặt trắng bệch, thật muốn
hỏi ngay hắn, nếu muốn cưới Ân Ly, vậy muốn Triệu Mẫn nàng ở bên làm gì? Làm thiếp cho hắn sao? Đường đường quận chúa tôn quý, hiện giờ hắn vừa
nhìn thấy Ân Ly liền không để ý đến nàng nữa sao? Nhớ lại, là nàng phá
hủy hôn lễ của hai người, lại nói không ra lời, nhưng trong lòng Triệu
Mẫn cười lạnh, nàng Triệu Mẫn ăn chay vài ngày, Trương Vô Kỵ đã coi nàng thành phật sao? Không ai có thể cướp đi của nàng cái gì, muốn cướp sẽ
phải trả giá thật lớn, Ân Ly ngươi có mệnh cưới, nhưng còn phải xem có
mệnh gả hay không nữa, trong lòng đã oán hận chất chồng, tình tuy có
nhưng hiềm khích đã sinh.
Tiểu Chiêu một bên nhìn Triệu Mẫn ánh mắt bất bình lại tàn nhẫn, trong lòng bỗng lạnh xuống, rùng mình, cảm giác
như sắp có chuyện xấu, chỉ cảm thấy Triệu Mẫn như đang khôi phục lại
loại khí chất lạnh lẽo như trước kia khi mới gặp, mồ hôi lạnh toát ra,
tay khẽ run, nhìn Trương Vô Kỵ không hề hay biết, trong lòng lo lắng cho hắn. Triệu Mẫn ngay cả hôn lễ của người khác cũng dám đến phá, làm sao
có thể để người cưới Ân cô nương chứ, nàng có thể chịu cùng người khác
chung một chồng, hay chấp nhận địa vị làm thiếp hay sao? Trương Vô Kỵ
không hề hay biết gì, ngược lại chỉ cảm thấy vui sướng vì rốt cuộc tìm
được Châu Nhi. Triệu Mẫn tính tình như vậy, Ân cô nương chắc sẽ thảm,
vậy còn nàng, còn muốn đi theo Vô Kỵ ca ca mãi được sao? Nàng là nguyện ý cả đời không danh không phận, dù có làm tiểu nha hoàn cũng chẳng sao,
nhưng Triệu Mẫn sẽ chấp nhận nàng hay không? Tiểu Chiêu nghĩ đến ngẩn
người, một đường này nàng và Trương Vô Kỵ nói chuyện thân mật, cực kỳ ăn ý, tuy chưa từng nói cái gì gây chú ý, nhưng chỉ sợ Triệu Mẫn từ việc
Ân Ly mà phân tâm, đem nàng ghi nhớ. Tiểu Chiêu nhớ đến thủ đoạn của
Triệu Mẫn, không khỏi rùng mình, lùi mấy bước cách xa khỏi Trương Vô Kỵ
và Triệu Mẫn.
Hai người yên lặng, Trương Vô Kỵ chờ đến
khi cách thuyền kia chừng hai mươi trượng, nhìn nữ tử đang múa theo gió
kia, chờ không được, vận khởi khinh công Thê Vân Túng bay đi, cứ mỗi bảy tám trượng lại điểm xuống mặt nước một cái, lần thứ ba mới lên được
thuyền lớn. Một màn vượt quá tưởng tượng của người chèo thuyền khiến ông ta kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, lúc này mới biết gặp được cao nhân,
không dám phản đối cũng mặc kệ luật lệ không đến gần thuyền lớn mà chèo
lại. Triệu Mẫn nhìn Trương Vô Kỵ vội vàng như thế, trong lòng lạnh hơn,
trên mặt băng lãnh, ánh mắt phẫn hận tàn nhẫn.
Trên thuyền lớn đúng là Ân Ly,