
ràng là hắn bỏ rơi ta, nhớ thương yêu nữ
Thát tử, cùng người ta vào quán uống rượu thân thiết, lại dây dưa với
Tiểu Chiêu, mấy ngày trước thành thân chỉ cần nhìn thấy Tiểu Chiêu liền
lóa mắt, khinh thường ta không nhìn ra sao? Bây giờ ta không cần hắn nữa thì làm ra vẻ sắp chết không bằng, thật là….”
Ân Ly vừa nói dứt liền bị Tống Thanh Thư
kéo vào lòng, đuổi Lôi Tuyết ra xa, ôm Ân Ly hôn mãnh liệt, lúc lâu sau
mới buông nàng ra, mắt đầy vẻ ghen tuông nói:
“Không cho phép muội nhắc đến hắn, không
cho phép muội nghĩ đến hắn, chỉ được nghĩ đến ta, vướng bận ta, ta cũng
chỉ vướng bận muội, không cần quan tâm đến mấy người không liên quan
này!”
Ân Ly đỏ mặt, nhẹ đấm Tống Thanh Thư mấy cái, nhưng rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu mấy cái.
———————-
Lại nói đến Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu hai
người lên bờ, biết phạm vi chỉ có thể trong thị trấn nơi khách điếm tối
qua bọn họ ngủ lại, thôn xung quanh không tiếp người ngoài, chắc Trương
Vô Kỵ sẽ không ở quanh đó, vẫn là lên trấn trên tìm xem. Hai người chạy
nhanh lên, thời gian đã qua một canh giờ cũng không thấy bóng dáng
Trương Vô Kỵ, đành chia nhau ra tìm. Tiểu Chiêu một đường hỏi thăm rất
nhiều, cuối cùng tìm thấy Trương Vô Kỵ đang mua say trong một quán rượu, bên cạnh hắn có hai bình rượu to.
Tiểu Chiêu biết Trương Vô Kỵ đã uống
không ít, nhưng cũng không lo lắng, biết hắn nội lực thâm hậu, uống
nhiều cũng không dễ mà say, lại không biết Trương Vô Kỵ trong lòng vừa
đau vừa hối hận, chỉ cần nghĩ đến biểu muội vốn là yêu hắn thích hắn lại gả cho Tống sư huynh, hai người ôm nhau thân thiết, mắt lại đục lên đỏ
ngầu, đau lòng khó nhịn. Trương Vô Kỵ lại không nghĩ đến hắn bỏ rơi Ân
Ly bất quá được hơn hai tháng, hai người sao có thời giờ thành thân? Chỉ là trong lúc động tình không còn khách sáo lễ giáo gì nữa thôi.
“Công tử đừng uống ở đây nữa, chúng ta
quay về khách sạn, em sẽ chuẩn bị cho công tử chút rượu và thức ăn, về
khách sạn uống được không?”
Tiểu Chiêu ngồi xuống cạnh Trương Vô Kỵ,
bàn tay mềm mại trắng nõn đoạt lấy chén rượu trên tay hắn, trong lòng âm thầm nghi hoặc, ngày đó trên Thiếu Lâm nàng tình cờ nghe được Trương Vô Kỵ nói chuyện cùng Triệu Mẫn, hắn nói đối với Chu cô nương là kính
trọng, với Ân cô nương là cảm kích cùng đau lòng, với chính mình là
thương tiếc, đối với Triệu cô nương mới là yêu say đắm khắc cốt ghi tâm. Nguyên là vì lời hứa mà tìm Ân cô nương khôi phục hôn ước, nhưng sao
hôm nay thấy Ân cô nương tìm được lương duyên, gả cho chưởng môn Nga Mi
làm vợ, đáng lẽ nên cao hứng cho Ân cô nương, cũng không còn khúc mắc
nữa mà thuận lợi cùng Triệu cô nương kết nhân duyên mới phải, sao lại
thương tâm đến cực điểm như vậy? Chẳng lẽ người công tử yêu nhất chính
là biểu muội của chàng sao?
Trương Vô Kỵ không biết nghi hoặc của
Tiểu Chiêu, trái tim đang đau xót được Tiểu Chiêu an ủi xoa dịu, khiến
hắn thấy lòng mềm lại, không khỏi đưa ánh mắt đau thương hối hận nhìn
nàng, có chút men say nhìn vào đôi mắt linh hoạt phảng phất màu xanh của biển đang nhìn hắn lo lắng, trong đó đều là hình bóng của hắn, lòng dịu lại, lời cự tuyệt ra đến miệng lại thu về, yên lặng gật gật đầu, cũng
không hỏi Triệu Mẫn đâu, đứng dậy đi về khách điếm đêm qua bọn họ ở.
Tiểu Chiêu vội trả tiền rượu, thầm nghĩ Triệu Mẫn không tìm thấy Trương
Vô Kỵ tất nhiên là sẽ trở về khách sạn, cũng không nói nhiều, yên lặng
đi theo sau hắn.
Trở về khách điếm, Trương Vô Kỵ về phòng
mình, hơi giật mình ngẩn người, Tiểu Chiêu đã sai chủ quán chuẩn bị tốt
rượu và thức ăn đem vào phòng, nàng biết lòng hắn đang không thoải mái
nên không ngăn cản hắn uống nhiều hay ít. Trương Vô Kỵ đáp lại Tiểu
Chiêu, nâng một chén rượu kính nàng, Tiểu Chiêu ngẩn người nhưng rồi
cũng tiếp nhận, cùng Trương Vô Kỵ một ngụm uống hết.
Hai người uống được hai khắc, Tiểu Chiêu
tửu lượng thấp, tuổi còn nhỏ, nội công cũng không mạnh, mấy bát uống
xong mặt đã đỏ bừng, có chút say, không nói gì nhiều chỉ ngơ ngác nhìn
công tử tuấn mỹ đã liều mình cứu nàng. Trương Vô Kỵ không vận công giảm
say, hơn nữa khi ở trên thuyền đã uống không ít, lại thêm ban nãy, say
lại thêm say.
Mắt lờ đờ mông lung nhìn cô bé trước mắt, một hồi là Chu Chỉ Nhược, một hồi là Ân Ly, một hồi là Triệu Mẫn, một
hồi là Tiểu Chiêu, không khỏi hoa mắt mất hồn, nghĩ đến Ân Ly biểu muội
giờ chắc đang được Tống sư huynh tuấn mỹ vô song tài học hơn người ôm
vào trong ngực, trước mắt chính là Tiểu Chiêu vẫn luôn lặng lẽ đi theo
hắn, trong lòng êm ái.
Thành thực trung hậu trước đó thu hồi
lại, nhân cảm giác say này cầm lấy hai tay Tiểu Chiêu, trước kia hắn đã
từng hôn nàng, biết nàng thích hắn, sẽ không cự tuyệt hắn, không hỏi ý
nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng:
“Tiểu Chiêu, ta thích ánh mắt nàng, bởi vì trong đó chỉ có ta.”
Trương Vô Kỵ nói xong, kề sát Tiểu Chiêu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, khi đôi môi chạm vào làn da trắng
nõn của nàng, ngửi thấy mùi hương cơ thể thiếu nữ thuần khiết, Trương Vô Kỵ đang say liền ôm chặt Tiểu Chiêu, đôi môi nóng bỏng dời xuống môi
nàng, mạnh mẽ khẩn