
i với Triệu Mẫn trước sau vẫn dè chừng và cực kỳ sợ hãi,
không bởi vì Triệu Mẫn trả giá cho Trương Vô Kỵ mà thay đổi. Trương Vô
Kỵ có thể vì những việc Triệu Mẫn làm vì hắn mà cảm động quên đi những
chuyện cũ không hay, nhưng Tiểu Chiêu nàng sẽ không quên, không quên
Triệu Mẫn là loại người thế nào. Hiện giờ nàng có thể vì tình cảm vì
Trương Vô Kỵ mà thay đổi một gương mặt khác, ngày sau tình cảm không còn thì sao? Tiểu Chiêu cũng không dám nghĩ nhiều.
Triệu Mẫn che giấu khó chịu trong lòng,
cười giòn, dung nhan như hoa nở rộ, hai mắt sáng lấp lánh, không đề cập
đến khó chịu đó, chỉ vừa cười vừa hỏi:
“Vô Kỵ ca ca hôm nay có thể tâm bình khí
hòa nhắc đến Thường Ngộ Xuân, xem ra đã hết giận việc trước đây rồi, có
muốn thu hồi lại lời ngày đó, quay trở về làm chức Trương đại giáo chủ
của chàng không?”
“Ngày đó Thường đại ca bọn họ ám toán quả thật khiến ta thương tâm, mấy ngày nay nghĩ lại, thủ đoạn của bọn họ
tuy rằng có hơi quá khích, nhưng quả thật cũng tốt cho ta. Mâu thuẫn
giữa nàng và Minh giáo không có cách nào dung hòa đi được, hai bên nếu
ta đã lựa chọn nàng, sẽ không hối hận.”
Trương Vô Kỵ sắc mặt tối sầm, lại nghĩ
đến ngày đó mấy người ám toán hắn và Triệu Mẫn, muốn giết Triệu Mẫn, hắn khi đó đang đắm chìm trong tình yêu, liền quyết định từ bỏ vị trí giáo chủ, không ngờ trong đó cũng có Triệu Mẫn tính kế. Khi hắn nhận ra thì
đã quá muộn, thư đã gửi, có hối cũng vô dụng, chỉ âm thầm tự nhủ, không
làm giáo chủ cũng tốt, càng thoải mái tự tại, chỉ cần nghiệp lớn phản
Nguyên không bị ảnh hưởng là tốt rồi, nhưng rốt cuộc đã hưởng thụ qua
cảm giác đứng trên cao, vạn người nghe lệnh, trong lòng cũng có chút
ngậm ngùi.
Đang lúc Triệu Mẫn cảm động không nói gì, Trương Vô Kỵ còn đang nghĩ ngợi, Tiểu Chiêu đã thuê xong thuyền, sai
nhà đò chống thuyền đến chỗ hai người, không biết hai người nghĩ những
gì, chỉ gọi to:
“Công tử, Triệu cô nương, thuyền đến rồi, mau lên thuyền thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, Trương Vô Kỵ
cầm tay Triệu Mẫn nhẹ nhàng từ trên bến nhảy lên khoang thuyền, đi vào
bên trong lán trên thuyền. Ba người chia nhau ngồi quanh bàn trà nhỏ,
nhà đò thấy xong rồi, mới nói:
“Công tử, cô nương ngồi xong rồi, thuyền đi đây.”
Lúc này mới chống thuyền rời khỏi bến, hướng ra giữa dòng.
“Nhà đò không cần khách khí, đợi lát nữa ra giữa sông thì không cần vội, cứ để xuôi dòng là tốt rồi.”
Trương Vô Kỵ nghĩ đến cha con Chu Chỉ
Nhược trước đây cũng là nhà đò, có chút cảm giác thân thiết hơn với
người chèo thuyền, lời nói ra rất lễ độ khách khí.
Nhà đò gật gật đầu, lại đẩy sào, Tiểu
Chiêu lấy trong túi ra điểm tâm và rượu đã chuẩn bị trước đặt lên bàn,
Triệu Mẫn mắt đầy tình ý liếc nhìn Trương Vô Kỵ một cái, che giấu ghen
tuông trong lòng, rót rượu cho hắn, nhất thời ba người nói chuyện vui
vẻ, chén qua chén lại, một bên ngắm nhìn phong cảnh bốn phía, một bên
uống rượu làm vui, thực là vô ưu vô lo sảng khoái.
Gió nhè nhẹ thổi, đẩy thuyền nhỏ chầm
chậm xuôi dòng, đi được hai ba canh giờ, ba người khó có được khi nào
thoải mái như vậy, đều thả lỏng không ít. Đang nói cười vui vẻ, chợt
Tiểu Chiêu bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng, mắt nhìn chăm chú phía sau
Trương Vô Kỵ. Triệu Mẫn ngồi bên cạnh, nghe tiếng Tiểu Chiêu thốt lên
cũng đưa mắt nhìn qua, nhất thời chấn động, sắc mặt đại biến chuyển
thành trắng bệch, đũa trúc trong tay rơi xuống tự bao giờ cũng không
biết.
Trương Vô Kỵ thấy vậy, tưởng xảy ra
chuyện gì, vội đứng dậy quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ cần một cái nhìn
thôi đã khiến hắn đờ người. Phía xa xa đối diện, một con thuyền lớn đến
mười thước đang theo gió lướt sóng xuôi dòng. Cao cao trên mũi tàu, một
nữ tử toàn thân y phục tơ lụa trắng, dáng người yểu điệu thướt tha, dung nhan mĩ miều, một đôi mắt to hữu thần xinh đẹp mê người, tóc dài không
vấn thả tự do xõa tung bay.
Trên sông gió thổi nhè nhẹ, nước róc rách dưới thuyền, cô gái dường như bị gió đánh thức, mỉm cười xoay tròn theo gió, nhẹ nhàng khanh khách cười lên hai tiếng. Theo cái xoay tròn, mái
tóc đen dài cũng lướt theo, càng hiển hiện vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, gió nhẹ vờn theo khiến nàng giống như tiên tử lạc phàm trần, khiến cho con
người phải tự ti, khiến người xem phải ngây ngất, bất động như tượng gỗ.
Trương Vô Kỵ nhìn nàng không chớp mắt,
thuyền nhỏ của hắn càng lúc càng đến gần, hắn cảm giác như lần đầu tiên
nhìn thấy người con gái này, lại dường như đã biết nàng từ lâu, cất
giọng khàn khàn áy náy:
“Châu Nhi, là Châu Nhi, tại sao nàng lại ở đây? Nàng thật đẹp, thật là đẹp. Nhà đò, mau đưa chúng ta đến đó.”
“Công tử, thuyền đó chỉ có quý nhân giàu có mới có thôi, không thể tùy tiện đến gần, nếu không sẽ tự gây phiền toái đó.”
Người chèo thuyền nhìn ba người, công tử
tuy áo dài hoa gấm nhưng sắc mặt khô vàng, cằm có râu ngắn, hai nữ tử
một người có chút giống ngoại bang, một người xinh đẹp vô cùng lại mang
chút anh khí, dung nhan đều rất đẹp, nghe bọn họ nói chuyện một hồi, có
vẻ hai người đều rất có tình ý với công tử kia.
Người đẹp đến thế ở bên công tử này cũng
chẳng phả