
i thái độ đối với nàng càng
thêm tôn trọng hòa ái, khiến Triệu Mẫn âm thầm nảy sinh không ít hờn
dỗi.
Nàng không rảnh suy xét tính kế chuyện
giữa Trương Vô Kỵ và Tiểu Chiêu, nàng cho rằng Trương Vô Kỵ nếu đã lựa
chọn nàng, tại sao còn muốn đi tìm Ân Ly? Triệu Mẫn trong lòng bất an,
đơn giản vì ngày đó trong hôn lễ, trước khi đi cùng nàng, chính miệng
Trương Vô Kỵ đã nói với ông ngoại, cậu hắn và quần hùng rằng hôn sự này
hắn không hủy bỏ, mà Ân Ly hiện giờ dung mạo đã khôi phục, không chút
nào thua kém nàng, đối với Trương Vô Kỵ lại toàn tâm toàn ý, ngay cả lúc sắp chết cũng chỉ nhớ đến hắn, không giống Chu Chỉ Nhược căn bản là
không thèm để ý đến Trương Vô Kỵ có tâm ý với nàng. Ân Ly và Trương Vô
Kỵ lại là biểu huynh muội, xương cốt đánh gãy cũng có thể liền lại, cho
dù Trương Vô Kỵ có rời khỏi giang hồ nhưng không thể cắt đứt nổi quan
hệ, hai người lại có hôn ước, đang bái đường dở dang, tuy rằng nàng chịu khổ không ít nhưng cũng không thể thay đổi điều ấy.
Hiện giờ Trương Vô Kỵ đi tìm nàng, xem Ân Ly toàn tâm toàn ý với Trương Vô Kỵ như thế, nhất định sẽ tha thứ cho
hắn, mà Trương Vô Kỵ trong lòng áy náy với biểu muội, để đền bù lại nhất định cưới nàng, chẳng lẽ Triệu Mẫn nàng bỏ qua danh vị quận chúa tôn
nghiêm để chạy đến làm tiểu thiếp của hắn sao? Triệu Mẫn nhớ đến thủ
đoạn của mẫu phi với cơ thiếp trong phủ, toàn bộ Nhữ Dương Vương phủ
ngoài mẫu phi sinh ra ca ca và nàng, không còn ai sinh hạ ra thêm đứa
con nào cho phụ vương nữa. Những cơ thiếp đó lần lượt rồi cũng bị bán
đi, hoặc là chết, phụ vương chỉ sợ cũng chẳng nhớ rõ các nàng.
Chẳng lẽ nàng đường đường là một quận
chúa mà cũng chỉ có thể làm thiếp sao? Nhớ đến Ân Ly khi ở trên thuyền
ốm nặng nói lảm nhảm, nói hận nhất những kẻ làm thiếp, ngay cả Nhị nương của mình mà cũng giết, càng đừng nói đến kẻ đã đảo loạn hôn sự của
mình, Triệu Mẫn nhớ lại ngày đó khi Trương Vô Kỵ muốn đi cùng nàng, ánh
mắt Ân Ly phẫn hận không dám tin, sau lại đối với hắn xuống tay không
chút lưu tình. Ân Ly học được võ công tâm đắc cả đời của Tạ lão gia tử,
võ công đã vượt mức tưởng tượng của nàng, chiêu thức vừa tàn nhẫn vừa âm độc, cho dù có Trương Vô Kỵ chống đỡ vẫn khiến nàng bị thương nặng. Nhớ đến tình cảnh lúc đó, Triệu Mẫn lại không rét mà run.
Triệu Mẫn từng ngăn cản hắn hai lần, đều
vì Trương Vô Kỵ giận dữ mà sợ hãi, chỉ có thể cố chống cự mấy lần, dùng
mạng lưới mật thám của Nhữ Dương Vương phủ tra tìm tin tức của Ân Ly rồi dẫn Trương Vô Kỵ đi hướng khác. Nàng biết vậy không phải cách lâu dài,
Trương Vô Kỵ cố chấp không thay đổi, hắn không thấy được Ân Ly sẽ không
dừng lại. Triệu Mẫn rơi vào đường cùng, đành âm thầm truyền tin về nhờ
cha anh trừ bỏ giúp đối thủ, nhưng vẫn đến nay vẫn chưa thu được tin đắc thủ.
Một ngày, ba người đến sông Hán Thủy, bến Tiên Nhân Độ. Trương Vô Kỵ chạm vào hạt châu trên cổ, nhớ lại lần đầu
tiên gặp Chu Chỉ Nhược. Khi đó Chu Chỉ Nhược mới mười tuổi, gặp phải
biến cố suýt chết, được Thái sư phụ cứu, không khóc nháo cũng không sợ
hãi, ngược lại nhã nhặn lễ phép, thản nhiên chiếu cố hắn và Chu Thừa
Chí, làm hắn đang khổ sở vì hàn độc dịu lại, chẳng những bón cơm cho hắn ăn, còn tặng hắn trân bảo quý giá, giúp hắn tự bảo vệ được mình, khi bị vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn hạ độc đấu nhau mà không bị độc
chết, càng giúp hắn trên đường đưa Bất Hối đi không phải chịu đói khát
mà chết.
Lúc ấy khi hắn gặp họa, vào thành đổi
bạc, không chỉ một lần nghĩ mà sợ hãi, nếu như không có tài bảo Chỉ
Nhược tặng, có lẽ hắn và Bất Hối cũng giống những nạn dân ngoài thành,
không đói chết cũng bị những kẻ còn lại ăn thịt. Mỗi khi nhớ đến nồi nấu thịt trẻ con, hắn toàn thân lại toát mồ hôi lạnh, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Hiện giờ, làm bạn bên hắn không phải Thường đại ca hay trêu hắn
rằng Chu Chỉ Nhược tặng đồ cưới, mà là Mẫn muội, người mà mọi người đều
phản đối, ngay chính hắn cũng không xác định được tâm ý của nàng thật
giả ra sao, còn có Tiểu Chiêu không danh không phận, cam nguyện thầm
lặng làm nha đầu hầu hạ hắn.
Biểu muội lúc nào cũng nhớ thương hắn,
vận mệnh nhấp nhô khổ sở bị hắn cô phụ, người oán hận tam thê tứ thiếp
đến như vậy, liệu có thể chấp nhận hắn và Mẫn muội không? Nghĩ lại hắn
thật sự là ngây thơ, lúc trước ở trên thuyền, một giấc mộng cưới cả bốn
mỹ nhân, hiện giờ…. Chỉ Nhược đã sắp thành Thất thẩm của hắn. Nghĩ đến
đây, Trương Vô Kỵ cười khổ, nói với Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu hai bên:
“Ngày xưa ta và Thái sư phụ từng đi xuôi
dòng con sông này, đáng tiếc ngày đó gặp Thường đại ca và Chỉ Nhược đang bị Thát tử đuổi giết, không có tâm tình ngắm cảnh xung quanh. Hiện giờ chúng ta có được lúc nhàn rỗi, đi thuê thuyền ngắm phong cảnh nơi này
nhé.”
“Dạ. Em xem nơi này phong cảnh bốn phía
tươi đẹp, xuôi dòng xuống chắc sẽ có hương vị khác, công tử chờ ở đây,
em đi thuê thuyền.”
Tiểu Chiêu không bao giờ phản đối quyết
định của Trương Vô Kỵ, làm như không thấy Triệu Mẫn mặt đang khó chịu,
trong lòng biết nàng đang hờn dỗi vì Trương Vô Kỵ nói hai chữ Thát tử.
Tiểu Chiêu đố