
ắn mới biết, Nhị sư thúc dẫn hắn đến hội họp với
phụ thân và các sư thúc khác, thì ra là vì Minh giáo ở Hào Châu đại
thắng, Bạch Mi Ứng Vương, Tả Sứ, Ngũ Tán Nhân nhân việc vui mà tổ chức
luôn hôn lễ cho giáo chủ cùng thiên kim của Thiên Ưng giáo. Nhị sư thúc
từ núi Võ Đang phụng mệnh Thái sư phụ mang theo quyển kinh Thái Cực
Quyền do Thái sư phụ tự tay viết đến chúc mừng, lễ vật còn lại do phụ
thân bọn họ sắm sửa. Hắn không ngờ Thái sư phụ lại yêu thương Trương Vô
Kỵ như thế, ngay cả Thái Cực Quyền tâm huyết sáng chế cả đời đều tặng
cho Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ, thật sự không có cách nào khiến Tống
Thanh Thư không đố kỵ ngươi được, người con gái hắn thích trong lòng chỉ có ngươi, trưởng bối của hắn đều yêu thương ngươi nhiều hơn, thật sự
khiến cho lòng người vô pháp cân bằng.
Gặp lại Ân Ly, nàng đang ôm Lôi Tuyết ngoài sân chơi đùa. Trạch viện
này là một tòa nhà lớn của người Mông Cổ khi nghĩa quân tấn công Hào
Châu chiếm được, giàu có nhất nhì Hào Châu, qua mấy ngày nàng sẽ thành
thân với Trương Vô Kỵ ở đây. Tống Thanh Thư thở dài, cố ép mình không
nghĩ đến việc này nữa. Thích thì sao chứ? Hắn không thể như Trương sư đệ không cần cố kỵ điều gì, có thể sau khi tình chàng ý thiếp với quận
chúa Thát tử lại quay sang thành thân với nha đầu xấu xí coi như không
có chuyện gì ngay được.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn nàng trong hoa viên, lúc này Ân Ly mặc
một bộ y phục đỏ rực, thân hình thướt tha, dung nhan đã hoàn toàn hồi
phục, xinh đẹp mê người đứng trong bụi hoa, quả nhiên người còn đẹp hơn
hoa, nhưng đôi mày hơi hơi nhăn lại, gọi tới gọi lui Lôi Tuyết đang leo
trên cành cùng nàng chơi đùa.
Ân Ly lúc này võ công đã không kém, nhĩ lực cũng tốt, Tống Thanh Thư
mới tiến đến vài bước, nàng nghe tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Thư, nhất thời đôi mày giãn ra, mặt hớn hở nói:
“Ta nghe nói mấy vị đại hiệp của Võ Đang đều đã đến, đoán ngươi cũng
đến cùng. Ê, quỷ đáng ghét, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Ta cùng Vô Kỵ ca ca đợi ngươi mấy ngày cũng không thấy bóng dáng, sau nhận được tin
Hào Châu chiến thắng mới đến đây.”
Tống Thanh Thư cô đơn cười, không biết nên nói gì cho tốt, trong lòng lại không nói lên lời, đành ôm Lôi Tuyết, một bên dùng nó làm sự chú ý
của mình dời đi, một bên tự nhiên đáp lại, đương nhiên đề tài vẫn là
tránh nặng tìm nhẹ.
“Nha đầu xấu xí dù xinh đẹp lên nhưng tính vẫn vội vàng như vậy, hỏi
nhiều câu một lúc có mệt không? Ngày đó ta có một số việc cần làm, lại
thấy Trương sư đệ đuổi theo ngươi, việc đã rất gấp nên không kịp chào đã phải đi rồi.”
Ân Ly không nghĩ nhiều, gặp được Tống Thanh Thư, lo lắng nhiều ngày
cũng thả lỏng, lại thấy Tống Thanh Thư chỉ lo chơi đùa cùng Lôi Tuyết,
trong lòng không hiểu vì sao quýnh lên, mở miệng:
“Ê! Đến chúc mừng ta có mang theo lễ vật không? Ta nói cho ngươi nè,
Lôi Tuyết là của ta, ngày đó ngươi để nó ở khách sạn, không cần nó nữa,
về sau nó là của ta.”
“Không được, Lôi Tuyết ta không cho ai hết, ngày đó ta cũng không
phải cố ý, mà dù nếu ngươi không mang nó đi, bằng bản sự của nó, nhất
định có thể tìm được ta. Về phần lễ vật, ngươi thật muốn sao?” (Tống Thanh Thư nhận vơ, Lôi Tuyết của Chỉ Nhược, của you bao giờ?= =)
Tống Thanh Thư nghe Ân Ly hỏi lễ vật, tim lại đau nhói, ánh mắt chăm
chú nhìn Ân Ly, lại thêm Ân Ly nói hắn bỏ lại Lôi Tuyết, trong lòng lại
hổ thẹn, nhất thời thấy mất mát vô cùng.
Ân Ly thấy Tống Thanh Thư nhìn thẳng vào mắt nàng, tim đập mạnh, chỉ
cảm thấy ánh mắt hắn tựa hồ truyền đến cho nàng một thứ cảm giác mãnh
liệt, trong lòng bất giác thấy ê ẩm, không quan tâm đến lễ vật hay tranh Lôi Tuyết nữa, lo lắng bắt lấy cánh tay Tống Thanh Thư hỏi:
“Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Tống Thanh Thư nhìn Ân Ly lo lắng cho hắn, rốt cuộc bất chấp tình cảm của hắn có thể bị lộ ra, giữ lấy hai vai Ân Ly hỏi:
“Nha đầu xấu xí, ngươi biết rõ Trương sư đệ cùng quận chúa Thát tử dây dưa không rõ, vì sao lại đồng ý thành thân?”
Ân Ly khó có lúc thấy Tống Thanh Thư bộ dáng không khống chế được như lúc này, nghe hắn hỏi trong lòng mờ mịt một chút, mới đáp lời, không
phát hiện ra trong giọng mình cũng không chắc chắn lắm:
“Đó là Triệu Mẫn đơn phương tình nguyện, Vô Kỵ ca ca biết ta hận nhất là không chung tình, hắn đồng ý sẽ đối với ta toàn tâm toàn ý, ngày đó
Vô Kỵ ca ca không phải cự tuyệt nàng sao?”
“Ngươi tin, tin lời hắn nói, vậy ngươi tin ta sao? Ngươi nhìn ta, ngươi hiểu chứ? Hiểu lòng ta chứ?”
Tống Thanh Thư không kìm được cảm xúc, trong mắt tràn đầy tình ý không chút che giấu.
Ân Ly nhìn Tống Thanh Thư như vậy, muốn rời mắt, thoát khỏi tay hắn
lại có chút luyến tiếc, không khỏi trầm mặc không nói gì. Một lúc lâu,
nàng thấy Tống Thanh Thư tuy rằng đã tỉnh táo lại lại không chịu nói gì, trong mắt đều là đau đớn, thấp giọng hỏi:
“Tống đại ca, huynh giận ta sao?”
“Ta không giận muội, ta là tự giận mình, biết rõ muội sắp thành thân còn nói ra những điều này.”
Tống Thanh Thư nản lòng buông tay, xoay người sang chỗ khác, sợ sẽ nhìn