
giác kỳ lạ này khiến ta dễ chịu mà mơ màng thiu
thiu ngủ.
Cho đến khi một mùi thơm đồ ăn dễ chịu bay đến khiến ta tỉnh dậy. Lúc này trời đã hơi mờ mờ tối, ta nhìn người đàn ông mặc trung y màu trắng
ngồi ngay ngắn trước mặt, trong lòng ấm áp:
“Trời đã tối rồi sao? Chàng mặc ít như vậy có lạnh không?”
Ta nói xong, mặt đỏ lên, sao giọng mình so với trước lại ngọt hơn mấy phần, hắn sẽ giễu ta mất.
“Bây giờ đã đầu mùa hạ, ta lại có nội lực hộ thân, không lạnh. Hiện
giờ vẫn còn sớm, chẳng qua ở đáy vực nên ánh nắng không còn chiếu đến
nữa. Em đói sao? Ngủ được như vậy có lẽ đã khá hơn nhiều, mau ăn chút
đi.”
Mạc Thanh Cốc đứng lên, đem đồ ăn đựng trong một cái âu bằng đá đặt
xuống múc ra bát gỗ, dùng thìa đẽo ra từ gỗ rửa sạch sẽ để vào bát rồi
quay lại, bưng đến trước mặt ta, cẩn thận thổi cho đỡ nóng.
Ta nhìn âu đá, bát gỗ, thìa gỗ, không phát hiện ra chính mình đang giống như làm nũng:
“Thất thúc, số Đồ Long đao này thật không may, trong tay Tạ tiền bối
dùng để săn thú bắt cá, sau khi thành kiếm thì lại phải đục gỗ đẽo đá
làm nồi bát, thật là mất hết uy phong võ lâm chí tôn a!”
“Sao lại nhiều đạo lý vậy? Đồ vật dù có tốt đến mấy cũng vẫn là đồ
vật, đương nhiên là phải dùng. Em nếm thử xem, đây là ta dùng thịt
chương (một loài động vật giống hươu) cùng nấm và mấy loại rau
dại nấu thành cháo thịt. Em đã ba ngày không ăn gì rồi, bị thương xong
cơ thể chắc chắn sẽ suy nhược, chỉ có thể ăn những thứ dễ ăn thế này,
chờ khá hơn một chút mới có thể ăn đồ ăn như bình thường.”
Mạc Thanh Cốc ôm ta đặt dựa vào ngực hắn, ôn nhu đút từng thìa cho ta ăn.
Ta nhìn trong bát có thịt băm, rau rừng với nấm, trong lòng ngọt
ngào, bỗng nghĩ hay là không nói cho hắn biết nội lực mình đã có đột
phá, hiện tại nếu cố gắng cũng có thể đứng dậy, muốn hưởng thụ ôn nhu
của hắn nhiều một chút, nhưng ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt mệt mỏi của
hắn, nhìn đôi mắt đã đỏ lên vì thiếu ngủ lại thấy đau lòng, ba ngày nay
nhất định hắn chưa được nghỉ ngơi chút nào, vừa phải chiếu cố ta lại vừa vận công khôi phục nội lực, không biết có bao nhiêu vất vả.
Cháo thịt trong miệng cũng biến thành chua chát, ta cúi đầu, cố nuốt
xuống. Uống xong bát cháo, ta nhìn hắn lắc đầu, tay trái còn cử động
được giơ lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, đau lòng:
“Mới ba ngày, chàng sao lại gầy đi nhiều như vậy? Chàng đã ăn chút gì chưa? Một lát chàng phải nghỉ ngơi chút đi.”
“Đừng lo, ta không sao. Dưới đáy vực này cây cối và dã thú rất nhiều, chúng ta sẽ không chết đói, nhưng cây cối quá rậm rạp, ba ngày nay ta
bốn phía tìm kiếm quá mười dặm cũng không thấy được đường nào có thể
ra.” Mạc Thanh Cốc nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Ta nắm tay hắn nói:
“Đừng lo cho ta, lần này ta chính là nhân họa đắc phúc, nội lực đã
đột phá tiến vào tầng thứ tư, chàng không thấy ta tinh thần tốt hơn
nhiều sao? Cho dù không có thuốc gì ta cũng sẽ khỏi rất nhanh, chỉ là
đáy vực này rất kỳ quái, phía trên ta không nhìn thấy có núi vây quanh,
nhìn ánh mặt trời như vậy cũng không giống như bị che kín hết.”
“Đừng lo, ta thấy ở phía nam cách đây mấy dặm phát hiện ra một ngôi
mộ, theo thời gian trên bia mộ thì đã lập cách đây quá ba trăm năm,
nhưng cũng chứng tỏ quanh đây nhất định có đường ra, chẳng qua chúng ta
chưa tìm được thôi.”
Mạc Thanh Cốc buông bát, trở lại ngồi bên cạnh ta, nhẹ nhàng lau lau
khóe miệng cho ta, cười dịu dàng, vẻ mặt nhẹ đi rất nhiều, không chút
băn khoăn lo lắng nào.
Ta kinh ngạc mở to mắt, không dám tin hỏi lại:
“Người nào lợi hại như vậy? Lại được an táng ở nơi biên ải này, còn có người lập bia cho hắn nữa.”
“Ta cũng chưa từng nghe nói đến, chỉ thấy mặt trên có khắc chữ ‘Tiêu
Phong, Đoàn A Châu phu thê chi mộ’, bên cạnh có một bia mộ nhỏ hơn, khắc chữ ‘Đoàn A Tử chi mộ’, lập trong thời Bắc Tống. Ta chưa từng nghe nói
Bắc Tống có đại tướng họ Tiêu, chắc là người Khiết Đan Liêu quốc, quý
tộc bọn họ hầu như đều là họ Tiêu, có lẽ đó là quý tộc người Liêu chết
trận gần đây. Bằng không nếu là người bình thường không ai lại lập bia
xây mộ ở nơi vực sâu núi thẳm thế này.” Mạc Thanh Cốc đạm mạc nói.
Ta lại kinh ngạc đến không nói nên lời, không để ý đến thân mình vô lực, khẩn trương níu tay Mạc Thanh Cốc hỏi:
“Tiêu Phong? Đoàn A Châu? Đoàn A Tử? Ba cái tên này chàng không nhìn nhầm đấy chứ? Không thể nào! Không có khả năng a!”
“Em đã từng nghe qua sao? Không thể nào a, chư tử bách tính, các loại sử ký tạp học.. ta đều đã xem qua, chưa từng nghe có ghi lại chuyện về
ba người này.” Mạc Thanh Cốc nhíu nhíu mày, khó hiểu.
Ta cười thầm một tiếng, nghĩ, cũng không thể nói rằng kiếp trước ta
từng xem qua được. Quan ngoại, đáy vực, A Tử ôm xác Tiêu Phong nhảy
xuống tự vẫn, ta sao lại không nghĩ đến nhỉ, vô luận là Đoàn Dự hay Hư
Trúc, một người là vua một nước, một là thống lĩnh một môn phái lớn cả
ngàn người, huynh đệ kết nghĩa của bọn họ chết, làm sao có thể không an
táng, bỏ mặc hắn phơi thây nơi hoang dã được.
Ta nhìn thấy được nghi vấn trong mắt Mạc Thanh Cốc, đành giải thích:
“Chuyện về ba người này, trong sách Tiêu Dao phái củ