
i của ta, chẳng nên ngăn cản người ta làm gì, vạn nhất
bệnh mà chết thì phiền toái, nên không ngăn người đó đi đến, chỉ đứng
dậy chất thêm củi vào đống lửa. Nghe tiếng dắt ngựa vào hang ngoài, có
thể đoán ra là một người một ngựa. Ta biết cổ nhân lễ pháp nghiêm cẩn,
cũng không tùy tiện, lập tức lên tiếng:
“Người đến tránh mưa xin hãy ở lại bên ngoài, không cần vào trong
này, nếu không đồng ý có thể rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Chỉ Nhược! Là Chỉ Nhược! Cháu sao lại ở chỗ này? Rời khỏi Nga Mi sao không trở về Võ Đang, cháu có biết mọi người ai cũng rất lo lắng
không?” Người nọ bên ngoài nhanh chóng tiến vào, cả người ướt sũng, một
thân huyền y, vẻ mặt lo lắng nhìn ta trách hỏi.
Ta thấy người nọ đột nhiên tiến vào, đang muốn ra tay, bỗng nhiên
nghe được giọng nói quen thuộc, nhìn kỹ, chính là người vẫn nhiễu loạn
tâm của mình, vừa mừng vừa sợ, nhịn không được chạy đến ôm chầm lấy hắn, hai mắt cay cay, sụt sịt:
“Thất thúc, là thúc sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ? Không phải thúc trở về Võ Đang sao? Làm sao lại ở đây được?”
“Cháu còn hỏi ta, lúc chia tay cháu và sư phụ còn tốt lắm, tại sao
sau đó Diệt Tuyệt sư thái trở về Nga Mi lại tuyên bố là trục xuất cháu
ra khỏi môn phái? Ta vừa nghe đến tin này, lập tức chạy đến Nga Mi đón
cháu, không ngờ Diệt Tuyệt sư thái bế quan không gặp, chỉ bảo Tĩnh Nghi
nói lại cháu đã tách ra khi ở bến tàu. Mấy ngày nay ta cứ đảo quanh bến
tàu và những thành trấn xung quanh tìm kiếm, trừ Lục sư huynh ở lại tọa
trấn Võ Đang thì bốn vị sư huynh cũng đều chạy đi tìm cháu. Cháu có biết rằng mọi người có bao nhiêu lo lắng không? Đều sợ rằng cháu trúng độc
thủ của quận chúa kia.” Mạc Thanh Cốc vốn ít nói, nhưng lần này không
kìm được lòng mình ôm chặt lấy ta, nói một hơi dài trách hỏi.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, nghe hắn nói Võ Đang ngũ hiệp đều xuống núi tìm ta, không khỏi cảm động. Ta chỉ là một cô gái xuất thân nhà thuyền gia
bình thường, lại bị Nga Mi trục xuất, các đại hiệp Võ Đang danh chấn
giang hồ vậy mà lại gần như toàn bộ bỏ công xuống núi đi tìm, ta làm sao có thể đón nhận hết được ân tình này đây.
“Thất thúc, thúc nói các vị thúc bá đều xuốn núi tìm ta sao? Thực xin lỗi, ta chỉ nghĩ dành cho thúc một điều kinh hỉ, không ngờ mọi người
lại lo lắng như vậy, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Cái gì kinh hỉ? Mọi người chỉ có kinh mà không có hỉ, cháu khiến cho mọi người lo lắng như vậy, thật đáng bị phạt.” Mạc Thanh Cốc khó khi
nào nghiêm khắc như thế này.
Ta vừa định trả lời, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực ướt lạnh, mới nhớ ra Mạc Thanh Cốc cả người đền bị mưa ướt sũng, vội buông hắn ra, nhìn
gương mặt tái nhợt của hắn, lo lắng nói:
“Thất thúc, có gì lát nữa nói tiếp, thúc cởi bỏ quần áo ướt ra đem hơ trước lửa đi, nếu không bị bệnh thì khổ lắm.”
“Đừng lo, không sao đâu, ta nội lực thuần dương, không sợ hàn khí,
chỉ một chút lạnh ấy không sao….. Chỉ Nhược….. cháu.. sao cháu… còn
không mau mặc quần áo vào…” Mạc Thanh Cốc đang nói, gương mặt tái nhợt
bỗng đỏ hồng lên, kinh ngạc nhìn ta, vội xoay người quay ra hướng khác,
ngữ khí kích động có chút nổi giận nói.
Ta bị hắn nói liền ngớ ra, cúi đầu nhìn chính mình, mới hiểu ra, vì
quần áo của mình đều đã bị mưa ướt hết nên chỉ mặc trên người mỗi bộ đồ
ngủ (quần áo trong). Ở hiện đại thì vẫn là quần dài áo dài, nhưng cổ đại thì là thương phong bại tục. Vừa rồi ta đột ngột nhìn thấy Mạc Thanh
Cốc, vui mừng đến nỗi cái gì cũng quên hết, chỉ mặc mỗi bộ đồ trắng này
mà xông lên ôm hắn, bị nước mưa trên áo hắn ngấm sang làm ướt, trước
ngực liền lờ mờ hiện ra cái yếm ẩn hiện bên trong.
Khó trách tại sao hắn lại mắng ta như vậy. Ta vừa định phủ thêm áo
choàng vào, giải thích cho hắn hiểu, nhưng nhìn thấy hắn trấn định quay
lưng về phía ta, liền gắt gao nắm chặt hai tay lại, không hiểu vì sao
một cỗ ương ngạnh dâng lên trong lòng, thật muốn phá bỏ cái vẻ nghiêm
túc, đứng đắn, bình thản kia của hắn. Lập tức ta ủy khuất nói:
“Quần áo của ta đều bị ướt, vẫn còn đang hong ở kia, còn chưa khô,
vừa rồi ta lo người mới đến bị phong hàn nên mới bảo ở lại hang ngoài,
không ngờ lại là Thất thúc, nên mới kích động mà quên mất.”
“A! Là Thất thúc không tốt, không nên mắng cháu, cháu trước hãy mặc
quần áo ngoài vào đi rồi hãy nói.” Mạc Thanh Cốc vẫn quay lưng về phía
ta, khoát tay, giọng cố nén khẩn trương.
Ta cười thầm trong lòng, giọng càng tăng thêm vẻ ủy khuất, khổ sở:
“Thất thúc, quần áo của ta còn ướt, ta sợ bị trúng phong hàn lắm. Mà
hơn nữa ta với Thất thúc đã định hạ hôn ước, chẳng lẽ Thất thúc nhìn
thấy cũng tính là thương phong bại tục, phạm vào lễ giáo sao?” Ta vừa
nói vừa bước đến sau hắn, nghĩ muốn cởi áo ngoài của hắn ra, giúp hắn
phủ thêm áo choàng đỡ cho bị cảm mạo.
“Chỉ Nhược cháu….” Mạc Thanh Cốc nghe ta nói thế, thân mình cứng đờ,
xoay người lại cúi đầu định nói gì, nhưng vừa nói tên của ta, bờ môi rét lạnh đã quệt khẽ qua trán ta, hắn không kìm được, ngừng lại lời đang
nói nhìn ta ngây ngốc.
Ta nhìn ánh mắt đang bối rối của hắn, nhìn gương mặt tái đi vì lạnh,