
công cao cường nhưng đã bị ba người tay phải
đồng thời túm lấy vai phải, vung lên một cái, thân hình đã văng ra ngoài xa. Dù là ba cao thủ lợi hại nhất Trung Nguyên vây bà ta lại cũng không thể làm được đến mức đó, ba người này làm vậy, ai nấy đều cả kinh, chỉ
có Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn và Kim Hoa bà bà từng nếm qua đòn ấy là không kinh ngạc mà thôi.
Diệt Tuyệt sư thái chịu đòn này, sắc mặt biến xanh mét, khi xoay
người rơi xuống đất, Ỷ Thiên kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Mạc Thanh Cốc thấy Diệt Tuyệt bị như vậy, lấy quan hệ Võ Đang Nga Mi thân thiết, dù trước
có mâu thuẫn nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức không
khách khí rút kiếm khỏi bao, nói:
“Phiên bang quả nhiên vô sỉ, đánh lén như vậy, sư thái, tại hạ giúp bà một tay.”
Kim Hoa bà bà biết lai lịch mấy người này, trong lòng còn đang bàng
hoàng lo lắng. Bà ta chính là thánh nữ của Tổng giáo Ba Tư, làm sao
không biết võ công của họ thế nào, nhưng bà ta vi phạm giáo quy, tự lấy
chồng sinh con, theo quy định thì phải chịu xử hỏa thiêu. Do đó dù chịu
chật vật cũng không dám lộ ra võ công học được từ bên Tổng giáo, lúc này thấy có người đến giúp, lập tức bỏ qua việc giúp con gái loại trừ tình
địch, cũng ra tay vây đánh ba sứ giả này lại. Tạ Tốn vừa rồi cũng đánh
nhau qua, biết ba người này lai lịch, võ công, tính cách đều thực quái
dị tàn nhẫn, cũng không khách khí, giơ Đồ Long đao lên tham dự chiến
trường.
Bên ngoài chỉ còn Trương Vô Kỵ đang ngơ ngác, Tiểu Chiêu lo lắng,
Triệu Mẫn bị thương, Ân Ly và ta. Ta thấy Trương Vô Kỵ không đi lên đối
địch mà ở bên ngoài nhìn, không khỏi bực mình:
“Trương đại ca, tặc tử phiên bang không quản đến quy củ võ lâm, anh
làm gì mà phải nói quy củ với bọn họ, còn không mau đi lên giúp mọi
người!”
“Được, Chỉ Nhược muội tử y thuật cao hơn ta nhiều, Triệu cô nương và Châu Nhi nhờ muội chiếu cố.”
Trương Vô Kỵ nghe ta nói, gật gật đầu, đỡ Triệu Mẫn ngồi xuống, vận khởi công lực nhảy vào vòng chiến.
Ta bất đắc dĩ gật đầu, thật không muốn có liên quan gì đến Triệu Mẫn
cả, nhưng đã nhận lời thì phải làm. Nhìn Triệu Mẫn mặt trắng bệch, không biết do thương quá nặng hay mất nhiều máu, hay là bị Diệt Tuyệt sư thái và Mạc Thanh Cốc nói như vậy trước mặt Trương Vô Kỵ mà hờn giận ủy
khuất, ta đành nghiêm mặt lạnh giọng đưa cho nàng bình thuốc trị thương:
“Hôm nay giúp cô là ta nể mặt Trương đại ca, sau này về Trung Nguyên, những chuyện cô ám toán, giam giữ, tàn sát, tra tấn sáu đại phái sẽ
không dễ quên như vậy đâu.”
“Ta không dùng đến thuốc của Nga Mi các ngươi. Thật đáng tiếc ngày đó không rạch được mặt ngươi ra, xem ngươi bây giờ còn được đắc ý như vậy
không. Hừ! nếu không nể mặt mũi Trương đại giáo chủ, ngươi nghĩ sáu đại
phái có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ngươi không muốn tha ta? Về
Trung Nguyên ta còn muốn tìm ngươi tính sổ nữa đấy!”
Triệu Mẫn vung tay ném cái bình xuống đất vỡ tan, nhìn muốn điên.
Hai chúng ta nói nhau không kiêng nể gì, Triệu Mẫn vừa nói xong mọi
người sắc mặt đều biến khó coi, Trương Vô Kỵ thêm lo lắng, liên tục bị
Thánh Hỏa Lệnh đánh trúng. Ta lạnh lùng thờ ơ nhìn, thấy Triệu Mẫn nhìn
chằm chằm Trương Vô Kỵ không dời mắt, hiểu rằng nàng ta nhất định đã
động chân tình. Thật không hiểu nổi, nàng ta là nhân vật cao cao tại
thượng như thế, làm sao lại đi yêu kẻ địch của mình nhỉ?
Xem sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại không thể không quản, ta đành tiến lên điểm huyệt đạo của nàng lại, lấy ra một bình thuốc trị thương
khác đưa cho Tiểu Chiêu nói:
“Tiểu Chiêu, yêu nữ này giao cho muội, ta đi xem Ân Ly bị thương thế nào.”
Nói xong cũng không nhìn đến Tiểu Chiêu mắt vẫn đang lo lắng nhìn vào chỗ mọi người đánh nhau, không biết nàng là lo lắng cho Kim Hoa bà bà
hay là Trương Vô Kỵ, ta trở lại trước Ân Ly, xem mạch cho nàng, sắc mặt
trắng bệch, hơi thở yếu ớt, mạch đập như có như không, trên người ba chỗ yếu hại đều bị tổn thương, ba nơi đó đều trúng ba đóa kim hoa. Kim Hoa
bà bà xuống tay rất nặng, có lẽ là quyết muốn đoạt tính mạng Ân Ly.
Ta băng bó đắp thuốc cho nàng, lại giúp nàng vận công chữa thương,
cuối cùng, Ân Ly yên ổn ngủ thiếp đi, ta mới yên tâm, hồi phục lại tinh
thần nhìn tình hình nơi đánh nhau. Vừa rồi nghe binh khí chạm nhau leng
keng, thật không biết giao chiến thế nào rồi. Ta vừa quay đầu nhìn lại,
phát hiện ra Diệt Tuyệt, Mạc Thanh Cốc, Kim Hoa bà bà, Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ năm đại cao thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay, giữ thế cân bằng với
ba sứ giả Ba Tư kia.
Ba người, mỗi người hai tay cầm Thánh Hỏa Lệnh đao thương bất nhập,
thân pháp cước pháp quỷ dị khó lường, phối hợp với nhau không hề sơ hở.
Kiếm của Thất thúc trong khi giao chiến mũi kiếm đã gãy mất mấy đoạn,
Trương Vô Kỵ không có vũ khí, Kim Hoa bà bà giấu diếm võ công Ba Tư, ba
người này không chiếm thế mạnh, đối phó với ba kẻ kia toàn bộ đều trông
cậy vào Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay Diệt Tuyệt và Tạ Tốn áp
chế.
Ta nhìn sáu thanh thiết bài trong tay ba người kia, trong lòng vừa
động, người ta nói trong giang hồ có thần binh bí kíp, bí kíp ta xem như có