
ông giết ta là chuyện của ngươi, ta giết hay không giết nàng là việc của ta, ngươi quản được sao?”
Kim Hoa bà bà cười lạnh trả lời.
Chúng ta nghe mà khó hiểu, không hiểu bọn họ đang muốn làm gì, mà Kim Hoa bà bà là thế hệ cao nhân lại ra tay ám toán một tiểu cô nương. Ta
cẩn thận nghĩ lại một hồi, trong ti vi có diễn qua, Kim Hoa bà bà muốn
ám toán Tạ Tốn, Ân Ly vẫn nghĩ đến Trương Vô Kỵ nên không chịu giúp bị
bà ta đánh trọng thương, sự việc hẳn là không trở về lối cũ như vậy chứ?
Lúc này Trương Vô Kỵ đã đỡ được Ân Ly hạ xuống mặt đất, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà:
“Có ta ở đây, sẽ không để cho bà tùy tiện đả thương người.”
“Tôn giá hôm nay rỗi hơi xen vào chuyện người khác chưa đủ hay sao?” Kim Hoa bà bà cười lạnh nói.
Trương Vô Kỵ vừa định mở miệng, Triệu Mẫn bỗng rên lên một tiếng đau
đớn, hai tay ôm bụng cúi gập người lại, Trương Vô Kỵ ôm Ân Ly vội vàng
chạy đến, lo lắng hỏi:
“Sao vậy, thương có nặng không?”
Mọi người nhất thời không nhìn ra người râu ria già cả sắc mặt vàng
vọt này chính là Triệu Mẫn, nghe tiếng nàng rên lên mới biết đó là nữ,
đều nhìn lại, chỉ thấy nơi tay nàng ôm dính đầy máu tươi, Trương Vô Kỵ
lúc này sắc mặt trắng nhợt, thần tình lo lắng.
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Triệu Mẫn chưa kịp trả lời, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng reo
cứng ngắc bằng tiếng Hán mừng rỡ, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa cách vài chục trượng, qua những bóng cỏ lau cao lớt phớt, loáng
thoáng có ba bóng người chớp lên, lòng ta cả kinh, chẳng lẽ là sứ giả
của tổng đàn Minh giáo Ba Tư vẫn chưa đi khỏi?
Triệu Mẫn vốn kiêu ngạo lúc này lại bị thương, lo lắng nói cho mọi người:
“Đừng lo cho ta! Là sứ giả tổng đàn Minh giáo Ba Tư, mau lên thuyền chạy trốn!”
“Hừ, thì ra là yêu nữ, tặc tử buông yêu nữ này ra, bần ni tính sổ với nàng ta.”
Diệt Tuyệt nhận ra giọng này, chính là cô gái ngày đó giả nam ám toán phái Nga Mi, nhất thời nổi giận.
Lúc này Tạ Tốn bỗng dương đao hướng về Trương Vô Kỵ, mặt đao khẽ
chuyển, trên đao đã dính ba đóa kim hoa, Trương Vô Kỵ kinh hãi nhìn Kim
Hoa bà bà, chỉ thấy bà ta âm lãnh cười lạnh mấy tiếng, ngoan độc nhìn
Ân Ly. Thì ra vừa rồi bà ta thừa lúc mọi người chú ý đến Triệu Mẫn đột
nhiên phản thủ, bắn ra ba đóa kim hoa thẳng vào sau cổ Ân Ly.
Về phần Triệu Mẫn có phải cố ý không, ta không biết được, bất quá
theo ta quan sát, vết thương của Triệu Mẫn không chảy máu nhiều, vừa rồi vẫn đi lại không việc gì, làm sao bỗng nhiên lại đau đớn mà kêu lên
được? Ta nhìn Tiểu Chiêu bên cạnh, sắc mặt khó nén kích động nhìn Kim
Hoa bà bà, thấy bà ta nhất định muốn giết Ân Ly, vừa thất vọng, khó xử,
vừa tự trách.
Ta chợt hiểu ra, nguyên tác Kim Hoa bà bà tại sao lại nhất định phải
giết Ân Ly, con gái bà ta chính là Tiểu Chiêu, bà ta sao lại không biết
chuyện Minh giáo, không biết Trương Vô Kỵ là giáo chủ? Chỉ sợ khi Kim
Hoa bà bà vào thành chuyện đầu tiên làm chính là liên hệ với Tiểu Chiêu, khó trách ta và Diệt Tuyệt mới ra khỏi quán trọ không lâu đã bị bà ta
chặn đón. Bà ta thấy con gái nhất định muốn đi theo Trương Vô Kỵ, biết
Tiểu Chiêu tất nhiên là thích hắn, mà lại sớm biết Ân Ly từ nhỏ đã yêu
Trương Vô Kỵ rồi. Trước kia không cần thiết vì không biết Ân Ly và con
gái cùng thích một người, nhưng xem tình hình hiện tại, Ân Ly đã được Tạ Tốn yêu quý. Nói vậy, dọc đường đi Tiểu Chiêu nhất định là có trao đổi
liên hệ với bà ta, biết Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Mạc Thanh Cốc đều ở
trên thuyền, lại mắt nhìn Trương Vô Kỵ đỡ Ân Ly như vậy, Kim Hoa bà bà
trừ chồng và con gái ra ai cũng không cần, tự nhiên là nổi sát tâm,
chẳng quản đến cô bé kia mấy năm nay đã theo hầu bà, đem bà thành người
thân mà đối đãi.
Diệt Tuyệt sư thái bị bảo đao trong tay Tạ Tốn thu hút, không chú ý
đến Triệu Mẫn nữa. Trương Vô Kỵ đỡ Triệu Mẫn dậy, lại ôm Ân Ly, giận dữ
nhìn Kim Hoa bà bà đang định lên tiếng mắng, Tiểu Chiêu vội chạy lại bên người hắn, cầm tay áo hắn lo lắng:
“Công tử, đây là sao vậy? Triệu cô nương sao lại bị thương? Sao phải trốn?”
“Vừa rồi gặp phải ba cao thủ quái dị, chúng ta không phải đối thủ của họ, đành phải chạy trước về thuyền rồi nói.”
Liên tiếp ba vấn đề hỏi ra, Trương Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu mắt lo lắng, đành trả lời qua loa, bất quá giờ nhìn thấy Diệt Tuyệt và Mạc Thanh Cốc ở đây, mấy người liên thủ lại cho dù đánh không thắng nhưng cũng không
đến nỗi gấp gáp phải trốn, cũng không vội vàng, nhẹ nhàng điểm huyệt cầm máu cho Triệu Mẫn.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh mắt nhìn mấy người đang chật vật, Kim Hoa bà
bà, cuối cùng là Tạ Tốn ôm Đồ Long đao trong tay, giọng ngạo nghễ:
“Bần ni thật muốn xem xem ai có thể khiến cho quận chúa Mông Cổ và
tặc tử đầu lĩnh ma giáo phải chạy trốn, bất quá có qua nổi kiếm trong
tay bần ni không.”
Triệu Mẫn được điểm huyệt cầm máu xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, thấy
Diệt Tuyệt ánh mắt vẫn để lên Đồ Long đao, tròng mắt đảo quanh, nói:
“Ỷ Thiên kiếm trong tay chưởng môn phái Nga Mi và Đồ Long đao của Tạ
tiền bối nổi danh như vậy, thiên hạ không ai không biết, tiếc là ba
người tự xưng là Minh giáo Ba Tư kia