XtGem Forum catalog
Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323192

Bình chọn: 8.5.00/10/319 lượt.

ờ anh một phút, anh đã cho người đi lấy một cái áo sơmi sạch sẽ tới đây.”

Cô cười rộ lên: “Lạnh?”

“Có một chút.”

Lúc hai người đang nói thì đã có người đi vào, Thẩm Gia Minh cởi bỏ áo sơmi ướt đẫm, trong khi mặc áo sơmi mới, người kia bên cạnh đưa cho hắn một khẩu súng lục, rồi cùng Nam Bắc đi qua cửa ngăn cách dành cho nhân viên, đi thẳng xuống dưới.

Thẩm Gia Minh trước khi lên thuyền đã xem qua bản vẽ của chiếc thuyền. Để tránh các nhân viên nhìn thấy, hai người trực tiếp bỏ qua nhà ăn cùng phòng giải trí, đi vào cabin. Trong phòng giặt quần áo có tiếng nói của nhân viên truyền ra, tới gần phòng bơm nước và phòng điện thì đều bị khóa. Thẩm Gia Minh khom người đi trước mười thước, tìm ra nắm cửa của buồng đốt số 1, mở ra.

Có tiếng động vang lên, Thẩm Gia Minh đối mặt Nam Bắc dùng tay ra hiệu.

Cửa phòng giặt đồ bỗng nhiên mở ra, Nam Bắc vội vàng khép cửa, rồi lui về con đường dành cho nhân viên.

Trong bóng đêm, tiếng bước chân từ từ đến gần.

Cô nhẹ nhàng nín thở.

Rất nhanh, tiếng bước chân lại dần dần xa.

Nam Bắc thở nhẹ một hơi, im lặng dựa vào vách tường của khoang thuyền, đợi cho nhân viên hoàn toàn rời đi mới lặng lẽ trở về cabin, nhìn thấy Thẩm Gia Minh cũng từ buồng đốt số 1 đi tới.

Cả khoang thuyền có 6 buồng đốt, chỉ có căn buồng kia mở cửa, hai người đi dọc theo đường này nhưng không tìm thấy chút manh mối nào. Theo lý thuyết, chỉ cần cô gái kia đi qua chỗ này thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Hai người không ngừng chạm vào khoá cửa, khi qua tới phòng số 5, Nam Bắc bỗng nhiên ngừng lại.

Dọc theo tất cả các phòng đều có ánh sáng, chỉ có phòng này là không có một chút ánh sáng, nếu là chuyện bình thường, Nam Bắc tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng vừa rồi lúc lui về con đường dành cho nhân viên, rõ ràng nhìn qua các khe cửa, không có gì đặc biệt.

Nói cách khác, phòng này vừa mới tắt đèn.

Nam Bắc từ trong người lấy ra một lưỡi dao mỏng manh tinh tế, giấu trong lòng bàn tay. Thẩm Gia Minh thấy động tác của cô cũng lấy súng ra. Hai người nhìn nhau vài giây, tranh luận xem ai vào trước.

Về điểm ấy, cô vĩnh viễn không tranh giành được với hắn.

Thẩm Gia Minh vặn mở tay vịn, hai người một trái một phải xông vào, ngay khi Nam Bắc muốn xoay người đóng cửa thì cánh cửa lại bị đẩy mạnh. Nhờ chút ánh sáng cuối cùng, cô thấy được một họng súng đen tối trực tiếp để ở trán Thẩm Gia Minh, đồng thời súng hắn cũng chĩa vào người kia.

Mà lưỡi dao trong tay cô, nhờ vị trí thuận lợi của cánh tay mà dễ dàng đặt lên cổ người đó.

Trong phòng không có ánh sáng, Nam Bắc chẳng thấy gì cả.

Đến khi chạm vào làn da của người kia, ngón tay run rẩy. Thẩm Gia Minh bị họng súng chĩa vào, còn người kia bản thân bị dao kề cổ, còn có cô. Trong ba người, hô hấp của cô dĩ nhiên là nặng nề nhất.

“Trình Mục Dương,” Nam Bắc khẽ nói.

Cô không biết.

Có phải da thịt tiếp xúc quá gần hay không, ngay tại thời điểm chạm đến đối phương, cô nhanh nhạy có giác quan thứ sáu. Đúng là cô cảm giác đây là hắn, ngay cả khi không thấy được năm ngón tay, chỉ có ánh sáng nhạt của hành lang xuyên qua khe cửa dưới chân….

Lúc Nam Bắc lên tiếng, có thể cảm giác được người kia thả tay xuống.

Cô không rút dao về nhưng hắn đã thu hồi súng.

“Không nên cử động,” là âm thanh của Trình Mục Dương, “Chúng tôi đang gỡ bom, vừa rồi đèn vỡ, không biết trên mặt đất còn cái gì không.” Nam Bắc ừ một tiếng, thu hồi lưỡi dao, mu bàn tay cọ xát qua cánh tay hắn.

Ánh mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng hắn.

Trình Mục Dương lặng yên vươn tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nam Bắc.

Cô mở khuỷu tay hắn ra.

Bên cạnh buồng đốt truyền đến âm thanh, là giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Ông chủ, đây là thứ tốt, có thể lấy lại sử dụng được không?”

Giọng nói nhỏ dần, có hai người từ buồng đốt đi tới.

Nhờ chút ánh sáng kia, Nam Bắc thấy rõ bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ.

Nhìn qua cảm thấy quen thuộc.

Nhờ ánh sáng của đồng hồ, cô thấy một người quơ quơ cái hộp màu đen trong tay. Sau đó buông thứ gì đó trong tay ra, từ trên người không biết lại lấy ra thứ gì nữa, bật lên, cũng đủ chiếu sáng hơn nửa buồng đốt. “Thật ngại quá, vừa rồi vội vàng gỡ bom, không chú ý để lại ánh sáng cho các vị.” Người đàn ông đang nói chuyện, mang mắt kính rất nhã nhặn.

Bốn phía đều là tiếng vang của buồng đốt đang hoạt động.

Nam Bắc rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người xung quanh. Thẩm Gia Minh vẫn chĩa súng vào đầu Trình Mục Dương như cũ, mà ở phía sau hắn, người đang ôm một khẩu súng ngồi trong góc phòng, nhắm vào Thẩm Gia Minh chính là Tiểu Phong. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại rình phía sau.

Cô thậm chí không dám tưởng tượng, nếu người ở đây không phải là Trình Mục Dương.

Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Trình Mục Dương ngược lại không thèm để ý đến họng súng của Thẩm Gia Minh, vẫy tay với Tiểu Phong ý bảo đã xong chuyện, người phía sau có chút do dự nhưng vẫn tuân theo.

“Chúng tôi đuổi theo một người phụ nữ,” Trình Mục Dương vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy họng súng của Thẩm Gia Minh ra, “Hai người sao lại đến đây?” Thẩm Gia Minh nhìn mặ