XtGem Forum catalog
Trọn Đời Bên Em

Trọn Đời Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325064

Bình chọn: 8.5.00/10/506 lượt.

y trong kiểu làm tình là là là là là search gg nhé =))) đã bảo là

ko liên quan đến truyện mà =))Hãy tha thứ cho cái sự zồ của tớ =))

Hướng Nhu xoay người ôm Bạch Dĩ Mạt đến trên bồn rửa mặt, khóa chặt hai chân

đá loạn của cô, cười nói:”Bạch Dĩ Mạt, em đánh không lại anh đâu.”

Bạch Dĩ Mạt đương nhiên biết mình đánh không lại hắn, nhưng lại rất tức

giận,giống như bản thân đã bị hắn ăn sạch vậy, rõ ràng là hắn sai, kết

quả trên mặt hắn lại ra vẻ đương nhiên, thậm chí còn quy tội cô mới là

người sai lầm.

Cô liếc hắn một phát rồi quay sang chỗ khác,cũng không phản kháng, phản kháng cũng không có ích gì, dù sao cũng không đánh lại hắn, bất kể thế nào cũng đánh không lại.

Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt

giận dỗi quay ngoắt đầu sang một bên, bất đắc dĩ thở dài, nên lấy lòng

cô thế nào bây giờ? Hắn xoay đầu Bạch Dĩ Mạt lại, để cô nhìn thẳng vào

hắn, trông thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng lấy tay vỗ nhẹ.

“Dĩ Mạt, chúng ta không cãi nhau nữa nhé? Em có biết không, em không chịu để ý đến anh, khiến tim anh như chết khô héo.”

Bạch Dĩ Mạt mở mắt nhìn Hướng Nhu, thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, cứ nghĩ là

hắn lại trêu chọc cô, nhưng dưới ánh đen nhìn thấy bóng đen trong mắt

hắn tỏa ra thật nghiêm túc, đột nhiên cô cảm thấy mũi chua xót.

Thật

ra cô hiểu, những chuyện hắn làm lúc trước quả thật quá ấu trĩ, nhưng dù sao cũng xuất phát vì lo lắng cho cô, để ý cô, điều cô tức giận nhất

không phải là hắn lục lọi đồ của cô, mà là hắn lại không tin cô, không

có chút lòng tin nào ở cô, còn cô thì thật sự rất tin tưởng hắn, cô cũng không lấy chuyện trong quá khứ của hắn ra mà giẫn dỗi, đâu có vui đâu!

“Anh có biết điều em giận nhất không phải là anh xóa tin nhắn, tắt điện thoại của em, mà là…”

“Mà là em cảm thấy anh không tin em, đúng không?” Bạch Dĩ Mạt trừng mắt, hắn biết, hắn biết được nguyên nhân mình nổi giận.

Hướng Nhu đứng giữa hai đùi Bạch Dĩ Mạt, hai tay lần xuống ôm lấy eo cô, đôi

mắt không rời khỏi cô, hắn tiếp tục nói: “Anh thừa nhận anh nhỏ mọn,

không thể chấp nhận được người con trai nào khác đối tốt với em, anh đã

bỏ lỡ nhiều năm lắm rồi, khó khăn lắm mới có thể ở bên em, sai có thể để cho người khác đến phá hư tình cảm giữa hai ta chứ.

Dĩ Mạt, cho tới

giờ em là một người vì bạn bè mà có thể vượt lửa qua sông, em coi trọng

tình bạn giữa tình yêu. Nhưng ngộ nhỡ có người lợi dụng ưu điểm này của

em để mơ mộng với em thì sao? Anh tin em, nhưng anh không tin cái tay

Vương Tường Vũ kia, thậm chí anh còn không tin Giản Quân Phàm.

Anh là của em, tất cả của em đều là của anh, em nói anh bá đạo vô lại cũng

được, ích kỷ kiêu căng cũng thế, tóm lại đấy chính là tình yêu của anh

dành cho em, cả đời này anh chỉ yêu mình em, em không thể cho anh chút

tin tưởng sao?”

Hai mắt Bạch Dĩ Mạt bỗng dưng đỏ lên, từ lúc nào cô

lại làm cho một người phong tư trác tuyệt phải thừa nhận sự lo lắng hãi

hùng trong tình yêu, chẳng lẽ đúng là bản thân không cho hắn cảm giác an toàn sao?

Bạch Dĩ Mạt giơ hai tay lên vuốt ve má Hướng Nhu, rõ ràng

bên ngoài là một người đàn ông hô phong hoán vũ, sao đến trước mặt cô

lại không chịu nổi một kích động chứ.

“Làm sao anh lại nghĩ như thế?

Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, tuy rằng cãi nhiều làm hòa cũng nhiều,

nhưng là người mà chúng ta hiểu rõ nhất! Đối với Vương Tường Vũ, thật

lòng em cảm thấy phải xin lỗi hắn, bởi vì năm đó em biết qua lại với

người khác tốt hơn, trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó Vương Tường Vũ

lại tỏ tình với em, ma xui quỷ khiến em lại đồng ý người ta, nhưng tình

cảm của em với anh ấy không phải tình yêu, nhưng anh ấy vẫn bằng lòng

trước sau như một đối xử với em rất tốt, anh ấy đáng được để người tốt

hơn yêu anh ấy, mà người kia hoàn toàn không phải là em;

Còn Giản

Quân Phàm, ừm, anh ấy cũng giống tri kỷ của em vậy, năm năm này anh

không ở bên cạnh em, người duy nhất có thể hiểu em nhìn thấu em chỉ có

anh ấy, em biết tình cảm của anh ấy với em, nhưng em lại không muốn anh

ấy trở thành Vương Tường Vũ thứ hai, đối với anh ấy như vậy là không

công bằng, em nợ anh ấy nhiều lắm, em không thể tiếp tục thiếu nợ tình

cảm của anh ấy được.

Còn anh thì sao? Còn không phải vì anh mà em đã

phụ lòng hai người đàn ông tốt sao? Anh nói cả đời này anh chỉ yêu em,

sao em cảm thấy có chỗ không phải?”

Hướng Nhu siết chặt hai tay, ôm

chặt lấy Bạch Dĩ Mạt, nụ cười nở rộ trên mặt như đứa con nít: “Được rồi, là anh sai, không nên khiến em giận dữ, em sẽ không cãi nhau với anh

nữa chứ?”

Bạch Dĩ Mạt gật đầu, vênh váo đắc ý nói: “Thấy anh cầu khẩn như thế, em sẽ phán quyết giam anh cả đời.”

Hướng Nhu nhíu mày: “Thảm như thế sao! Tù chung thân ư!”

Bạch Dĩ Mạt hơi bĩu môi với Hướng Nhu,cười nói: “Tù chung thân ở trong quan tòa trái tim!”

Hướng Nhu bật cười, sau đó cúi đầu hôn cô, đây là nụ hôn dài nhất từ trước

đến nay, nụ hôn mềm mại lan tận vào trong tim gan, chứa trọn tình yêu

nồng cháy của họ, tình yêu chân thành như kim cương dành cho đối phương, một tình yêu vĩnh cửu.

Nụ hôn dịu dàng vừa dứt, Bạch Dĩ Mạt rời khỏi môi Hướng Nhu nói: “Này, c