
g mà chịu cơn giận vô cớ của hắn chứ.”
Lúc này trong nội tâm của Bạch Dĩ Mạt là một thảo nguyên xanh biếc, phía trên là đàn ngựa chạy như điên, ngổn ngang trong gió.
Tâm tình của Mộc Du Du vẫn còn khá tốt, nhưng dường như không phải trả lời
Bạch Dĩ Mạt: “Đàn ông, đều là một lũ tiện nhân, Dĩ Mạt, chúng ta không
cần sống vì đàn ông, phải sống vì chính mình, cạn ly.”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu đồng ý, cầm ly rượu lên cạn ly với Mộc Du Du.
Rượu quá nửa tuần, bởi vì hai người chưa ăn tối mà lại uống rất nhiều nên
nhanh chóng say, tửu lượng của Bạch Dĩ Mạt cũng coi như tốt, thuộc loại
ngà ngà say, nhưng Mộc Du Du thì hoàn toàn say.
Bạch Dĩ Mạt chỉ vào
Mộc Du Du rồi nở nụ cười: “Mày còn bảo ngàn ly không say, tao thấy mày
đây chính là điển hinh của một ly đã say.”
Nói xong, cô bật cười ha hả, một ly rồi một ly tiếp tục uống…
“Tiêu thư, ở đây có ai đã ngồi chưa? Không có ai thì chúng ta cùng ngồi nhé!” Hai người đàn ông hoàn toàn không để Bạch Dĩ Mạt đồng ý đã trực tiếp
ngồi xuống bên cạnh.
Bạch Dĩ Mạt tuy say, nhưng cũng không đến nỗi
trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị người khác dẫn đi mà không để ý, hơn
nữa cô vừa nhìn đã biết hai kẻ này là lũ cặn bã tinh trùng tràn não.
Cô đứng lên, đi đến bên cạnh Mộc Du Du kéo Mộc Du Du đi ra ngoài, không thèm nhìn thẳng vào hai kẻ tự cho mình là đúng kia.
“Ơ kìa, em gái, anh trai dẫn các em đi chơi, đừng có cạn tình như thế
chứ!” Hai tên kia chặn đường Bạch Dĩ Mạt và Mộc Du Du, cười vẻ nịnh hót.
Bạch Dĩ Mạt cười lạnh nói: “Đừng có ở trước mặt tôi mà nói ra hai chữ anh trai này, tránh xa tôi ra một chút.”
Hai tên kia nhìn nhau, sau đó bắt đầu một ngươi kéo một người, Bạch Dĩ Mạt
hừ lạnh một tiếng, tóm lấy cánh tay của một gã bẻ ngược ra phía sau,
chân xỉa một cái, trong nháy mắt người kia liền té xuống, người còn lại
trông thấy huynh đệ của mình bị quật ngã thì vội hất Mộc Du Du ra, Mộc
Du Du đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Người này lao đến nắm chặt tay Bạch
Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt hơi nghiêng người, thay đổi vị trí, kéo đối phương
quật qua vai, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng, tên đó đã nằm trên mảnh vỡ
thủy tinh kêu to.
Bạch Dĩ Mạt phủi tay, đi đến trướ mặt người quản lý đang muốn gây khó dễ, nói: “Có cái gì hư hỏng thôi sẽ bồi thường, cho
một két bia đến đây.”
Nói xong thoải mái đỡ Mộc Du Du dậy về chỗ.
Bạch Dĩ Mạt thấy Mộc Du Du say không còn ý thức, đoán trước mình cũng không
thể dìu cô ấy về được, thế là gọi điện cho Tưởng Quân, để anh ta đến đón Mộc Du Du, còn mình thì tiếp tục uống.
Tưởng Quân đặt điện thoại xuống một lúc lâu vẫn không nói gì, Hướng Nhu hỏi anh: “Trễ thế này mà ai gọi vậy?”
Tưởng Quân nhìn Hướng Nhu, giọng nói trầm đi mấy phần: “Bạch Dĩ Mạt nói Du Du uống rượu, bảo anh đến đón cô ấy.”
Hướng Nhu vừa nghe là Bạch Dĩ Mạt, khóe miệng cong lên vẻ khinh thường: “Nha đầu kia đang ở đâu?”
“Lam Sắc Hải Ngạn.” Sắc mặt Tưởng Quân đen lại nhìn Hướng Nhu.
Hướng Nhu nghe thấy thế thì nụ cười khinh miệt càng không nhịn được, tốt lắm! Cái chỗ rượu thịt hỗn tạp thế mà hai người họ cũng dám đến, thật là có
bản lĩnh.
Tưởng Quân và Hướng Nhu nhìn nhau, dường nhu trong đầu đều đang tính toán gì đó…
Hai người đến Lam Sắc Hải Ngạn, vừa vào đã bị mấy cô gái không biết xấu hổ
nhìn chằm chằm. Cũng đúng, ở nơi này có khi nào có thể nhìn thấy được
đàn ông thượng hạng như thế chứ!”
“Anh đẹp trai, lần đầu đến đây chơi sao!”
“Cút đi…”
Sát khí trên mặt Tưởng Quân vô cùng nặng nề, khiến cô gái kia trông thấy
không dám đến gần, thế là mang vẻ mặt cười tươi quay ngược lại ném sang
Hướng Nhu nhìn có vẻ dễ chịu hơn.
“Ồ, anh trông quen quá! Có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không!”
Hướng Nhu vô cùng dịu dàng mỉm cười, nói với người phụ nữ kia: “Mỹ nữ à, anh
nghĩ vợ anh có thể đã gặp em, còn anh thì chưa từng.”
Mấy người kia
như đạp phải đinh, bĩu môi đi tìm những con mồi khác, còn Tưởng Quân và
Hướng Nhu cơ hồ đều đồng thời nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt ngồi ở đăng kia uống rượu cùng với Mộc Du Du đã say như chết.
Tưởng Quân đi đầu bước đến, đứng cạnh sô pha nhìn hai người, Bạch Dĩ Mạt uống nhiều quá, thấy Tưởng Quân có đến hai cái đầu, cô cười nói: “Quân lão đại, hức, Du Du giao
lại cho anh. Đúng rồi, em vừa đánh nhau làm hỏng ít đồ ở đây, phiền anh
lát nữa trả tiền giùm!”
Nói xong cũng đứng lên, lướt qua Tưởng Quân
đi ra ngoài, nhưng vừa đi có hai bước đã bị Hướng Nhu chặn lại, cô ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, cười ngốc nghếch: “Ôi trời, nhìn anh thật giống với tên yêu nghiệt chết bầm, tên phóng đãng chết bầm kia! Cảm phiền tránh
đường chút nhá.”
Hoàn toàn coi nhẹ sắc mặt trầm xuống của Hướng Nhu,
định đi lướt qua hắn, kết quả không đợi cô bước nửa bước thì trên đỉnh
đầu đã vang lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Dĩ Mạt, hôm nay
em chết chắc rồi.”
Sau đó hắn trở tay một cái, Bạch Dĩ Mạt chỉ cảm
thấy trời đất quay cuồng, sau đó cả người bị Hướng Nhu vác lên vai,
Hướng Nhu nói với Tưởng Quân đi trước, rồi khiêng Bạch Dĩ Mạt ra ngoài.
Bạch Dĩ Mạt say không còn sức, lại còn nằm ngược trên vai Hướng Nhu, thế là
liền đấm vào lưng hắn, hai chân kh