
́i: “Không biết hôm nay có thể thắng lớn không,
thắng lại hết tiền thì có thể được giải thoát rồi.”
Triển Thiểu Huy cười
khẽ một tiếng từ cổ họng, Cố Hạ đánh bài cũng khá ổn nhưng cũng
không tính là người đánh quá giỏi, may mắn thì cũng có thể thắng
được một ít. Anh liếc nhìn đống cắc một cái, sau đó rời khỏi
phòng.
Một lát sau, Long
Trạch nhận được một tin nhắn, Triển Thiểu Huy nhắn tới, hai chữ rất
đơn giản, “Ra đây.”
Triển Thiểu Huy đứng
trước cửa sổ bên hành lang, nhìn ra hồ nước ngoài kia, thấy anh ta
tới thì cười nói: “Thế nào, hôm nay tính đến đây vung tiền sao?”
“Tôi thì không sao cả,
vui là tốt rồi.” Long Trạch cười nhạt, anh ta cũng xuất phát từ mục
đích kết giao với mọi người mà tới, cũng không phải tới để thắng
tiền về, “Thấy cô gái của anh thắng thật vui vẻ.”
“Nhưng hôm nay tôi không
muốn để cho cô ấy thắng vui vẻ như vậy.” Triển Thiểu Huy nói.
“Anh thật nhỏ mọn, cô
gái của mình mà anh cũng không cho thắng.” Long Trạch thở dài.
“Sao tôi có thể không
biết xấu hổ thắng tiền của anh chứ?” khóe miệng Triển Thiểu Huy
nhếch lên một nụ cười yếu ớt, “Trước kia anh làm gì không phải tôi
không biết, tất cả mọi người đều tới chơi, thắng nhiều hay ít tiền
cũng không quan trọng. Cô gái kia của tôi cũng chưa từng có nhiều
tiền, thắng một ít là đủ rồi, thắng nhiều như vậy tối nay cô ấy lại
không ngủ được thì làm sao đây?”
Long Trạch đã hiểu rõ
ý của anh, “Tiết Đồng cũng đã thua kha khá, lát nữa tôi sẽ giúp cô
ấy, nếu không cô ấy thua quá nhiều tối nay lại không ngủ được.”
Hai người đàn ông cười
cười, lúc Long Trạch đi vào thì Tiết Đồng đã thua đến không còn nhìn
thấy ánh sáng, nhìn anh thở dài oán giận nói: “Lại thua rồi, anh
cũng không thèm nhìn bào giúp em nữa.”
“Không phải em không
muốn anh nhìn bài giúp sao?” Long Trạch cười nói, ngồi xuống bên cạnh
ôm lấy cô, “Đánh tiếp đi, anh giúp em.”
Long Trạch bóc vỏ
nhãn đút vào miệng cho Tiết Đồng, thỉnh thoảng nhìn bài một chút,
nhắc nhở Tiết Đồng phải đi thế nào. Bên kia Triển Thiểu Huy cũng hợp
tác cùng Cố Hạ, làm bộ để không lộ ra ý đồ, hơn nữa anh cũng rất
hưởng thụ niềm vui hợp tác với Cố Hạ, Cố Hạ cũng thường xuyên quay
đầu lại hỏi ý anh, hoặc là kéo kéo ống tay áo anh, hoặc là lấy
khuỷu tay húc vào người anh một cái, hai người ngồi rất gần, Triển
Thiểu Huy nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nhìn từng biểu lộ của cô,
hoặc là nhíu mày, hoặc là nghiền ngẫm, hoặc mừng rỡ… Một cái nhíu
mày hay một nụ cười đều rất sống động. Hai người sóng vai hợp tác,
bất kể là thắng hay thua đều là một loại vui thú.
Về phần Cố Hạ muốn
thắng được cả ngàn vạn để trả hết nợ thì không thể nào, Long Trạch
ba lần liên tục thắng lớn, ngay cả lão Tứ cũng chịu thua, Triển
Thiểu Huy đã thông đồng cùng anh ta trước, Cố Hạ cũng đừng mơ thắng
quá nhiều.
Cắc vừa thắng được
lại dần dần vơi đi, lúc này, Cố Hạ nghe thấy có tiếng người gọi,
“Bên ngoài tuyết rơi rồi!”
Cô ấy nói xong thì
tất cả mọi người đều quay đầu ra ngoài cửa sổ, đây là trận tuyết
đầu mùa đông, những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, bay lả tả đầy trời
như những cánh bồ công anh, ung dung rơi xuống mặt hồ rồi mất dạng. Màn
trời một màu trắng xóa làm cho toàn bộ thế giới trở nên sống động,
Cố Hạ cười cười, có tuyết thì mùa đông mới có ý nghĩa.
Tuyết rơi được một
lúc thì tâm trí của mấy cô gái cũng không còn trên ván bài, bạn gái
của Hàn Minh trả lại chỗ cho anh ta, một mình đến ngồi bên cửa sổ
ngắm tuyết; Tiết Đồng đánh vài ván rồi cũng chạy đến ngồi xem; Cố
Hạ cũng không yên lòng, đầu thỉnh thoảng lại ngước nhìn ra cửa sổ.
Thấy các cô gái đã không còn hứng thú, mấy người đàn ông cũng giải
tán sòng mạt trượt.
Lúc chuẩn bị ra về,
Long Trạch vừa mặc lại áo cho Tiết Đồng, vừa quàng lại khăn quàng
cổ cho cô ấy, vừa bất mãn nói: “Lúc ra ngoài đã bảo em mặc áo lông
vào mà em không chịu mặc, em xem bên ngoài tuyết đã rơi rồi, rất lạnh
đấy! Tối nay không đi xem phim nữa, về nhà trước rồi tính.”
“Không cần đâu, đã mua
vé rồi, em muốn xem.” Tiết Đồng mang bao tay vào vỗ vỗ tay, “Anh xem em
mặc nhiều như vậy, sẽ không lạnh đâu mà.”
Long Trạch đội mũ vào
cho cô, cầm áo khoác của mình lên nhưng cũng không mặc vào, trực tiếp
choàng lên người Tiết Đồng, “Muốn xem thì em phải khoác áo của anh
vào.”
“Áo của anh vừa to
vừa nặng, mặc vào nhìn như cái bánh chưng ấy.” Tiết Đồng không vui,
muốn cởi á