
gả cho Hoài Lễ đi, gả ngay bây giờ đi.”
Kỳ An giật mình ngẩng đầu.
“Ngoài Hoàng thượng và vài vị chủ tử Tiêu gia thì không ai có thể điều động được quân đội Tiêu gia nữa. Hoàng thượng vẫn luôn muốn hoặc là chiêu an hoặc là tiêu diệt họ, chính ta cũng muốn vậy. Chỉ khi ngươi gả cho Lạc Hoài Lễ, chúng ta mới có thể dùng khả năng của mình điều động được thế lực Tiêu gia. Huống chi, Hoài Lễ vốn là vị hôn phu của ngươi, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Kỳ An nhìn đi chỗ khác, “Ta còn chưa sẵn sàng!”
“Ngươi!” Mạc Nhược đột nhiên đứng lên, nửa ngày, rồi lại ngồi trở lại, vô lực cười, “Thực xin lỗi, tiểu Thất, nhị ca ngươi cũng không chịu để ngươi chịu một chút ủy khuất nào, nếu hắn biết ta nói như vậy, chắc chắn là sẽ rất giận ta!”
Cảm thấy trong đầu có vài phần quái dị, Kỳ An cúi đầu nghĩ.
“Thực ghen tị với tiểu Thất. Ở trong lòng hắn, ngoài quốc gia đại sự, không còn có ai có thể so được với tiểu Thất, tất cả nhu tình cho tới bây giờ cũng chỉ dành cho muội muội duy nhất này.”
Rốt cục nàng cũng phát hiện ra chỗ quái dị, Kỳ An kinh ngạc mở to hai mắt.
Mạc Nhược ngửa đầu, nước mắt theo hai má trượt xuống, “Đúng thế, ta yêu hắn, yêu không thể kiềm chế. Nhưng hắn chói sáng như vậy, làm sao có thể vì ta mà bị vấy bẩn. Sợ hắn bị khinh bỉ, sợ hắn tuyệt quyết quay người, cho nên ta chưa bao giờ dám nói cho hắn biết, chỉ có thể đứng ở vị trí tri kỷ mà nhìn hắn oai hùng sừng sững. Nhưng, vì cái gì mà ngay cả việc đứng nhìn từ xa như vậy cũng không cho ta?”
Mắt Kỳ An càng mở lớn hơn. Trước kia nàng có nghe tới việc nam nhân và nam nhân có tình cảm lưu luyến với nhau, nàng vẫn luôn nghĩ đó nhất định là những kẻ ẻo lả linh tinh. Nhưng hãy nhìn Mạc Nhược, người có quyền quyết định sống chết của bao con người, lại nghĩ đến Tiêu gia lão nhị vũ dũng hơn người trong truyền thuyết kia, rốt cuộc ai là kẻ ẻo lả?
Mạc Nhược cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Kỳ An, “Có phải tiểu Thất cũng thấy ý nghĩ dơ bẩn đó làm hỏng đi hình tượng nhị ca ngươi?” đáy mắt Mạc Nhược hiện đau thương, “Ta cũng cảm thấy như vậy!”
“Không có!”
Mạc Nhược sửng sốt, Kỳ An nở nụ cười, “Ta cảm thấy nhị ca thực là hạnh phúc. Tình cảm của Mạc đại ca là tình cảm bất chấp giới tính, cần phải vượt qua chướng ngại tâm lý, phá tan áp lực thế tục, một tình cảm đơn giản trở thành phức tạp, tình cảm như vậy nhất định là phát ra từ nội tâm, là trân quý không gì sánh kịp.”
Mạc Nhược ôm lấy Kỳ An, kích động đến phát run, tình yêu của hắn có được sự chúc phúc của tiểu Thất giống như được người đó thừa nhận vậy.
“Tiểu Thất, tiểu Thất!” hắn liên tiếp gọi.
Kỳ An vỗ vỗ vai hắn, “Tình cảm của ngươi còn tốt đẹp tinh thuần hơn rất nhiều người trên thế giới này!”
Thật lâu sau, Mạc Nhược mới buông nàng ra, hai mắt lại sáng lên như cũ, “Tiểu Thất, về sau, ngươi là muội muội của hắn, cũng chính là muội muội của ta.” Bắt đầu từ giờ khắc này mới chính thức nhận thức.
Mạc Nhược đứng dậy, vuốt lại xiêm y. Hắn chưa từng thoải mái như vậy, rốt cục cũng có người nói tình yêu của hắn không phải là đại nghịch, rốt cục cũng có người hiểu được tình yêu hắn chôn giấu tận đáy lòng.
“Tiểu Thất, ngủ ngon!” Mạc Nhược thong dong bước đi, lại trở lại là Đại Lý Tự Khanh Mạc Nhược khuynh thiên hạ.
“Thật sự là cực phẩm a!” Kỳ An chớp mắt nhìn theo thân ảnh thon dài kia.
Cho dù Mạc Nhược không nhắc lại chuyện hôn sự của nàng nữa nhưng nàng biết đây là sự thực không thể tránh khỏi.
Một hôm, Hoàng thượng đại yến tân khách, tủm tỉm cười nhìn nàng nói, “Tiểu Thất, một năm qua rồi cũng không cần giữ đạo hiếu nữa. Nếu còn giữ ngươi lại sẽ bị Tiêu lão nhân nhảy ra liều mạng với ta mất!”
Không để ý đến việc Kỳ An đang ngây ngốc tại chỗ, Hoàng thượng quay sang hoàng hậu nói, “Gái lớn phải gả chồng!”
Hoàng hậu gật đầu đồng ý, liếc mắt cười với cha con Lạc Anh, “Hoài Lễ cũng nên thành gia, chúng ta sẽ để sẵn tiểu Thất ở trong cung, Lạc gia phải tiến cung đón người rồi.”
Bọn họ còn nói thêm nhiều nữa, Kỳ An cúi đầu, phảng phất khôn nghe thấy gì.
Mãi đến khi Mạc Nhược phát hiện thấy nàng không bình thường, liền đi đến bên cạnh nàng thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Kỳ An lắc đầu.
Mạc Nhược vỗ vỗ vai nàng, “Hoài Lễ là người tốt, tiểu Thất không cần lo lắng, nhất định sẽ được hạnh phúc.”
Kỳ An mờ mịt ngước mắt lên, “Nếu có một ngày ta không thấy hạnh phúc, Mạc đại ca sẽ giúp ta chứ? Giúp ta rời đến nơi mà các ngươi cho là tốt đẹp, giúp ta có được hạnh phúc chứ?”
“Được!” Mạc Nhược nhìn nàng, “Nếu có một ngày ngươi không thấy hạnh phúc thì bất luận tiểu Thất muốn làm gì, Mạc đại ca đều sẽ giúp ngươi.”
“Cho dù ta không muốn làm Tiêu gia tiểu Thất cũng được chứ?”
“Cho dù không làm Tiêu gia tiểu Thất cũng được.”
Kỳ An nở nụ cười, nếu đã nói như vậy, nàng cũng sẽ có dũng khí thử thêm một lần đi!
“Nói gì vậy? Sao tiểu Thất lại không vui chứ?” Hiên Viên Ký thong thả bước lại.
Kỳ An khẽ mỉm cười, “Thái tử ca ca cũng phải đáp ứng ta nha!”
“Đáp ứng cái gì?” Hiên Viên Ký tò mò nhìn hai người họ.
Mạc Nhược vỗ lên đầu Kỳ An, “Đáp ứng là nếu có một ngày tiểu Thất không được hạnh phúc thì phải giúp nàng đi trên co