
i, chi bằng đại chiến một trận. Đánh nhau, giết nhau hết cũng tốt, sao y phải bận tâm lo lắng thế cuộc về sau. Trường Thanh này sẽ sớm được lưu danh trong sử sách
Hàn gia, cùng trận chính biến đầu tiên sau ngày lập quốc. Y ngửa mặt
cười ha hả đầy sảng khoái. Càng không lo nghĩ đến đại cuộc, thì đầu óc
càng thanh thần sảng khoái. Y bắt đầu lấy giấy bút, thảo ra kế hoạch tác chiến của riêng mình.
^_^
Chân Duyên cảm thấy bản thân đang tăng cân. Mỗi ngày chỉ ăn không ngồi
rồi, không được vận động, nên nàng béo lên thấy rõ. Nhìn dung mạo trong
thau nước, nàng thấy mình như một mặt trăng mũm mĩm tròn vành vạch. Như
vậy là tốt rồi, điều này chứng tỏ sức khoẻ nàng rất tráng kiện, có thể
nuôi dưỡng tốt hài nhi trong bụng.
Trời chưa đến trưa, trong bụng lại kêu lên rồn rột. Chân Duyên lê thân ra cửa, đập ầm ầm rồi la to.
- Người đâu, mau mang thức ăn đến cho bổn cung.Hai tên hộ viện đứng canh gác bên ngoài lập tức hét lại.
- Chủ công có lệnh, phần ăn của tù nhân bớt lại, mỗi ngày
chỉ cho ăn ba bữa, không được sáu bữa như lúc trước đâu. - Giọng cứng
rắn vang lên.
- Không được, mau cho ta ăn, nếu không đói chết mất. - Nàng rên rĩ.
- Lại còn muốn ăn? Ngươi đã béo mập như con heo rồi, còn không biết thân mà giảm cân ư?
- Nhưng người ta đang có mang mà.
- Nực cười, chuyện đó là do thái y lừa gạt mọi người thôi. Lão là tên
phản bội, đã bị xử tử rồi. Mọi người đều minh bạch cả, ngươi là tù phạm, đừng lớn lối giống như chủ nhân của bọn ta. Đến lúc bị treo lên giá làm bia chắn, ốm một chút sẽ đỡ bị tên bắn trúng.
- Ngươi nói cái gì? - Chân Duyên lập tức gầm lên.Nàng không có thai? Vậy suốt thời gian qua chỉ là ảo tưởng của một mình nàng sao?
Cố ăn béo mập đến như vậy là vì cái gì, ngày nào cũng may áo đến kim đâm đầy tay vì cái gì? Phát hiện mình bị lừa gạt, Chân Duyên thật phát
điên. Ngay lập tức trút giận lên hai cánh cửa.
Nào ngờ võ lực cao, cộng thêm cân nặng được gia tăng bất ngờ. Cánh cửa
gỗ không chịu nổi đòn công kích. Bản lề sút ra, toàn bộ đổ ầm xuống đất. Hai tên hộ viện bất ngờ nhảy tránh ra xa, nếu không đã bị đạp bẹp như
bánh tráng. Dù sao đây cũng chỉ là phòng làm cho người ở, đâu phải lao
tù chuyên giam giữ phạm nhận, các chi tiết được gia công không đủ bền
chắc lắm.
Chân Duyên đạp chân lên cửa gỗ, hùng hổ bước ra ngoài. Hai tên hộ viện
nhìn nữ nhân người tròn như hột mít, gương mặt như hung thần thì hoảng
sợ run rẩy. Nhìn chẳng giống con tin kiều diễm mà họ vừa bắt được cách
đây một tháng gì cả, giờ nàng trong giống bạo mẫu khủng long, đang trên
đường săn mồi cho bữa trưa.
Một đoàn nháo loạn.
^_^
Căn phòng mà nàng ở nằm trong một khuôn viên xinh đẹp, có giả sơn, có
thác nước, vườn hoa. So với vườn thượng uyển trong cung, thêm một tầng
thanh nhã, bớt đi một phần phô trương. Nhìn tổng thể rất đạm mạc nhưng
vô cùng cao sang quý phái.
Chân Duyên ngó dáo dát xung quanh, phát hiện ra còn vài căn phòng trống
nữa. Nhưng nàng không vội kiểm tra, mà bỏ chút thời gian trói hai tên hộ viện vứt vào phòng rồi đậy cánh cửa lai, che dấu vết phá hoại. Không
ngờ đám loạn đảng Lưu Gia lại sơ suất hời hợt quá thể. Phái hai tên ròm
yếu ớt này đi canh chừng con tin quan trọng nhất của mình.
Cả năm căn phòng xung quanh đều im ỉm đầy bí ẩn. Chỉ là những phòng ngủ
vắng người, không có ai trú ngụ mà thôi. Chân Duyên kinh hoàng phát hiện gian quan sát bí mật bên cạnh chỗ mình. Nàng rùng mình nghĩ tới cảnh
ngày đêm đều bị người ta dòm ngó.
Chân Duyên rón rén đi ra cổng biệt viện. Phía ngoài kia cũng chỉ là vườn hoa bướm bay chập chờn, giống hệt một sơn trang nghỉ mát của thế gia
nào đó. Có vài tên hộ viện lướt qua trong phiên tuần tra. Nàng nén hơi
thở lại, trốn ra đằng sau cánh cửa. Sau khi cả hai đi khuất rồi, nàng
mới len lén chạy ra. Cảnh sắc xinh tươi cùng những dãy phòng nối tiếp
khiến Chân Duyên không biết đâu là lối đúng. Tuy nhiên nàng khẽ khịt mũi đánh hơi, lần mò đến tận nhà bếp của bọn họ.
Đám nữ công cũng chỉ le que một hai mống. Người xới cơm, người xào rau,
ra vẻ chuẩn bị bữa trưa. Chân Duyên núp ngoài cửa sổ, thò tay vào lấy
trộm hai cái bánh bao. Tên Lưu đáng ghét, nếu biết nàng không mang thai
sao không nói sớm. Để giờ này Chân Duyên đã bị dưỡng thành heo mập, đến
giờ đói rồi mà không ăn sẽ chẳng làm được gì.
Kế bên phòng bếp là căn nhà củi. Nàng trốn vào, phát hiện có khung cửa
sổ phía trên cao. Chân Duyên leo lên đống củi, sau đó thất vọng nhìn
xuống vách đá sâu hun hút. Phía phòng giam của nàng cũng có vách đá dựng đứng, chẳng lẽ toàn bộ xung quanh đây đều đồng dạng như thế này.
“Thật vô lý, nhất định phải có lối lên xuống họ mới đưa mình đến đây
được chứ.” Chân Duyên bực mình, lẻn ra ngoài trộm thêm hai cái bánh bao. “Công chúa thật đáng thương, bị bắt cóc còn chịu ngược đãi. Bây giờ mà
không ăn như heo thì không thể nào sống nổi tới trưa.”
Nàng đang tính rút lui thì đột nhiên một thị tì bước vào sân. Nhìn thấy
dáng béo tròn của Chân Duyên ngồi bên cửa sổ thì nàng ta kinh ngạc mở
hai mắt tròn xoe.
- Ngươi là ai? Sao lấy trộm bánh bao?Thị tì vừa nó