XtGem Forum catalog
Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326240

Bình chọn: 7.00/10/624 lượt.

âu vào mắt Hoài Niệm, mong chờ

sự tin tưởng từ phía nàng. Câu chuyện của y trong mắt nhiều người chỉ là hoang đường, một sự thật khó chấp nhận. Có ai chỉ vì ảo tưởng tự do mà

đánh đổi hết mọi thứ trên đời như y không.

Hoài Niệm nhíu mày, suy nghĩ thật kỹ những gì mà Mạt Hối đã nói. Nàng

cũng cảm thấy việc dùng binh lực xông vào Thất sơn để giải cứu con tin

là mạo hiểm khôn cùng. Hơn nữa đao kiếm vô tình, một khi đã nổi can qua

thì khó có thể ngăn cản nổi. Nếu thật như lời Mạt Hối nói, thì chỉ y mới có thể hoá giải được tình hình.

Nàng tiến tới trước, điềm đạm ngồi vào chiếc ghế mà lúc nãy Bích Tuyền

vừa kéo mình ra. Mạt Hối thở phào nhẹ nhõm, hiểu rằng nàng định cho y

một cơ hội nữa.

Y dự định tiến về phía biên giới đang chia cắt hai người, nhưng mũi kiếm của Hoài Việt vẫn lăm lăm canh chừng. Mạt Hối đành phải đứng tại chỗ,

giải thích thêm về kế hoạch của mình.

- Người đứng đầu Lưu Gia hiện nay là đệ đệ của ta, Lưu Quang Trường Thanh. Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, bị phụ thân của

ta làm cho mê muội. Trường Thanh không hiểu rõ việc làm của mình có thể

gây nguy hại gì đến toàn bộ sinh mạng của những người trong Lưu Gia

phái. Chỉ cần thả Chân Duyên và Nhã Muội ra thì mọi việc sẽ được giải

quyết rồi.

- Làm gì có chuyện đơn giản vậy? - Bích Tuyền lớn giọng phân tích. -

Không có con tin, triều đình càng không e dè khi quyết định quét sạch

toàn bộ Lưu Gia phái.

- Ta biết. - Mạt Hối gật đầu. - Nhưng mục đích chính là phải ngăn hai

bên chạm trán. Ta có biện pháp khiến cho bọn họ rút lui. Trong vòng một

năm, có thể giải tán hoàn toàn Lưu Gia phái. Chấp nhận hợp tác với ta,

mọi người có thể cứu được con tin, đồng thời ngăn chặn được chiến tranh

lớn sắp xảy ra.Với lời hứa hẹn tiềm năng như vậy, ngay cả

Hoài Việt cũng phải dao động. Cuối cùng, sau khi nghe hết kế hoạch của

Mạt Hối, hắn đành phải thu kiếm vào. Hoài Việt công nhận là mình thích

đánh nhau so tài, chứ không thích nhìn thấy chiến tranh thảm liệt. Cứu

một mạng người, còn hơn xây bảy tháp phù đồ, chứ nói chi cứu cả mấy vạn

quân.

Không khí trong ngôi nhà tranh dần dần được vãn hồi lại. Mạt Hối thở

phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi xuống ghế. Đột nhiên Hoài Niệm đến trước mặt y, khuôn mặt yêu kiều nhỏ giọng hỏi.

- Mấy người này?Y hiểu ngay là nàng muốn mình

giới thiệu về nhưng người hộ vệ. Mạt Hối nhoẻn miệng cười, chỉ tay đọc

tên rõ từng người. Tám thành viên trong nhóm, y chỉ dẫn theo theo năm

người đến. Ba người còn lại có trách nhiệm theo dõi tình hình ở Thất

sơn.

Hoả Diễm, Hải Khởi, Kim Chuỳ, Sa Cát, Mộc Tần năm người võ công cao

cường nhất, là thân tín của Mạt Hối từ khi y còn làm đương gia. Mạt Hối

vừa dứt lời thì Hoài Niệm đã lướt qua chỗ y nhẹ nhàng như cơn gió. Mạt

Hối chợt giật mình hiểu ra, ngay lập tức hét lên.

- Kim Chuỳ, Mộc Tần mau trốn.Nhưng cùng lúc với giọng của y, Hoài Niệm cũng đã ra tay với hai người kia rồi. Lúc nãy,

trong khi kể lại chuyện cũ, Mạt Hối đã sơ suất nói ra tên hai người dùng hình với mình. Dựa vào tính cách khốc liệt của Hoài Niệm, nàng tất ghi

thù không bỏ. Tuy uy lực của Băng Tâm quyết chưa bằng được Hoài Việt,

nhưng với ngũ trảo của Hoài Niệm, mỗi người trong số hộ vệ đều không thể chống lại nàng.

Kim Chuỳ do phản ứng chậm nên nhận trọn một chưởng của Hoài Niệm. Gã tuy không ngã nhưng bị đánh bật ra khỏi gian nhà tranh, Mộc Tần chạy trước

cũng vừa kịp đỡ được đồng đội của mình trong chớp mắt. Hoài Niệm còn

muốn truy sát, nhưng Mạt Hối đã cà nhắc đi tới. Y vội nắm tay nàng, kéo

Hoài Niệm vào trong lòng mình.

- Niệm nhi, bỏ qua cho họ đi. Y nói nhỏ vào tai nàng, sau đó lén lút ra hiệu cho hai kẻ kia trốn đi trước. Công tử có

lệnh, bọn họ ngay lập tức vận kinh công nhảy đi thật xa. Kỳ thực, với

khả năng của Hoài Niệm dư sức đẩy Mạt Hối ra, truy sát hai kẻ kia. Tuy

nhiên nàng lại bị sự ôn nhu yếu ớt của y giam cầm, không thể trốn thoát

được.

- Chuyện cũ đã qua rồi, ta không để tâm, nàng cũng không cần truy cứu làm gì. Chỉ cần biết trong lòng Niệm nhi lo lắng cho mình,

thương xót mình, ta đã mãn nguyện yên lòng rồi.Nàng vùng ra khỏi vòng tay của Mạt Hối, trừng mắt lớn với y. Mạt Hối mỉm cười giơ tay lên, dáng vẻ đầu hàng.

- Được rồi, ta không ăn nói xui xẻo kiểu như mãn nguyện yên

lòng nữa. - Y nắm tay nàng kéo lại về chỗ ngồi. - Ta biết mọi người bị

giam trong trận cả nửa ngày trời không ăn gì rồi, nên nghĩ ngơi chút đi.Sau đó Mạt Hối lớn giọng kêu Hoả Diễm mang đồ ăn lên cho ba vị khách. Do

bàn trà đã bị đánh sập, nên Sa Cát, Hải Khởi phải khiêng bàn giấy của

Mạt Hối ra để dọn cơm. Ba khách nhân đói khát không khách khí mà bắt đầu lao vào cuộc chiến với tôm gà. Hoài Việt cứ như tên cướp giật đầu đường xó chợ, tung hoành khắp bàn ăn không nể nan một ai.

Mạt Hối ngồi bên cạnh híp mắt nhìn khung cảnh hoà thuận thân ái đó. Y

thỉnh thoảng rót chung trà đưa cho Hoài Niệm uống, hay gắp đồ ăn giúp

nàng. Cơm no, rượu say chính là linh dược khiến con người cảm thấy hạnh

phúc nhất. Hoài Việt ngồi dựa ngửa, xoa xoa cái bụng căng cứng của mình. Bích Tuyền phe phẩy quạt,