
mỉm cười trước bộ dáng heo lười của hắn. Hoài Niệm thì chẳng biết tại sao ngồi trên ghế mà cũng có thể càng lúc càng
tiến gần đến chỗ của Mạt Hối.
Y cười trộm lét lút, sau đó cáo từ để ba vị khách có thể nghỉ ngơi một
lát. Cả ngày đường trèo đèo lội suối vất vả, lại còn phải xông phá Hỗn
Thế trận, đánh nhau với tứ đại hộ vệ Lưu Gia, đã bòn rút sức mạnh trong
người họ cả rồi.
Chủ nhà cáo từ, bọn họ không khách khí liền nhắm mắt tĩnh thần. Muốn đối phó với loạn đảng, hoàn thành chính sự cũng cần phải có sức khoẻ mới
được chứ. Chỉ trong vòng có vài khắc, ai nấy đều tiến vào cảnh giới nhập mộng.
Mạt Hối đi đến sân sau, nơi mép vực của Đông sơn. Trước mặt y là bầu
trời rộng mở, màu đỏ ửng của bình mình cũng vừa xuất hiện phía chân
trời. Những ánh sáng của tinh tú dần dần bị sức mạnh dương quang áp đảo. Đêm tối đã qua, và một ngày mới lại bắt đầu.
Một người đến từ phía sau Mạt Hối, động tác khẽ nhỏ như chiếc bóng lướt
qua khoảng sân. Hoài Niệm ngồi xuống bện cạnh y, trầm mặc không nói nên
lời. Mạt Hối khẽ cười, nắm lấy tay nàng chia sẻ. Y hiểu trong lòng nàng
đang dằn vặt điều gì, vì chính bản thân y cũng đang bị hành hạ đây.
Hoài Niệm nhích lại gần hơn, sau đó nghiêng đầu tựa vào vai y. Mạt Hối
rút tay ra, choàng qua lưng nàng chở che. Hai người cứ im lặng ngắm nhìn cảnh bình minh đang lên đầy diễm lệ. Những giây phút bình yên như thế
này về sau chắc sẽ càng hiếm hoi hơn.
Đây là lần thứ ba, y nghe tin những nhóm tiền tiêu canh gác xung quanh Thất sơn bị mất liên lạc. Trường Thanh giận dữ vò nát mảnh giấy trong tay,
cảm thấy sự bất an trong lòng ngày càng lớn. Tin tức ở Tiết Châu báo
lại, Hoàng lão tướng quân, trọng thần của Đại đô đang rục rịch đến Tiết
Châu.
Nếu như nói lão vì rãnh rỗi đi du ngoạn thì thật vô lý hết sức. Chín
phần mười là do vụ mất tích của Nhã Muội và Chân Duyên mà thân chinh
rồi. Ban đầu, y bắt các nàng về chỉ là bất đắc dĩ tiện tay. Trường Thanh vẫn chưa nghĩ ra được cách sử dụng con tin này sao cho thật tốt. Lưu
Gia phái vẫn còn trong giai đoạn tiềm phục để phát triển lực lượng.
Người của toàn bộ các tổng đàn gom lại, chưa đến mười vạn, sao có khả
năng công khai phát động chiến tranh được.
Y thầm tính lực lượng quân sự trong cả nước chủ yếu chia thành tám lộ
chính. Bạch Lăng quân trấn giữ Đào đô, Miêu quân trấn giữ Tân thành, Nhị vương gia Hàn Thế Khải đóng ở phương nam, phiên sứ Mai Quân Chiêu phía
tây, cấm vệ quân ở Đại đô; tứ đại thiên vương Hoàng, Quách, Châu, Kiều
mỗi tướng một đạo thân binh. Bốn phương tám hướng, tổng cộng lực lượng
quân sự của Việt Quốc vượt quá trăm vạn hùng binh. Tương quan lực lượng
thật quá chênh lệch.
Chỉ có kế sách âm thầm tiềm phục, tổ chức nhỏ lẻ mới có thể giúp Lưu Gia phái tồn tại đến này nay. Giờ đây tất cả lực lượng đều bị Trường Thanh
điều động hết về Thất sơn, đúng là điều kiện tốt cho triều đình bắt trọn một mẻ.
Ở gần đây nhất có kỵ binh của Mai phiên sứ, nhưng họ đang trấn giữ Cát
thành, trách nhiệm canh phòng biên cương trọng yếu, nên khó mà điều quân rời đi được. Khả thi nhất chỉ có Xích Quỷ binh do Hoàng tướng quân dẫn
đầu. Hành vi của lão cũng đầy khả nghi, chắc hẵn đang âm thầm điều động
lực lượng.
Trường Thanh vứt mảnh giấy đã bị vò nát xuống đất. Y mở bản đồ bố trận,
cố điểm lại lực lượng mà mình đã canh cắt xung quanh. Trường Thanh chợt
ôm đầu, cảm nhận sự bất lực của bản thân. Y đâu phải là nhân tài binh
lượt, cũng chưa từng va chạm thực chiến bao giờ. Bản đồ này là do người
tiền nhiệm của Trường Thanh để lại. Khi y được đưa lên chức đương gia,
đã quyết liệt làm trái hết toàn bộ bố phòng của Mạt Hối. Đến khi đụng
chuyện rồi, mới cuống cuồng giở sách cũ ra xài.
So với vị vong huynh đã mất của mình, y chỉ là một tên phế vật. Nếu như
không phải Mạt Hối đã hy sinh trong chiến trận, sao phụ hoàng lại chịu
đoái hoài đến y. Đứa con bệnh hoạn ốm đau đã từng bị ông chối bỏ, đến
khi cần tay sai, mới đến tận cửa phá hoại cuộc sống của y.
Trường Thanh đã được định sẵn chẳng thể nào sống quá hai mươi tuổi. Y đã ôm ấp khát khao được sống tốt quãng đời ít ỏi của mình. Nhưng như thế
thì sao chứ? Y lại là hậu nhân Lưu gia, bị thảy cho gánh nặng mà mình
không sao mang nổi. Cuộc đời y chỉ chìm trong ảm đạm, u ám vì những việc thù hận tiền nhân đáng ghét như thế này.
Tại sao y phải lo lắng cho tương lai, thứ mà mình không bao giờ thấy
được. Dù cho Cảnh Hào có thành công hay thất bại trong con đường phục
quốc, chắc y cũng chẳng có phước nhìn thấy ông lúc đó. “Nhân gian bất
hứa kiến bạc đầu”. Trường Thanh được định sẵn chẳng thể nào chết già
được. Con đường của y đi, chỉ có một lối duy nhất dẫn đến địa ngục mà
thôi.
Trong tập sách của y bỗng rơi ra một nhúm cỏ khô queo quắc. Là thứ lá
sống đời mà lần trước y lấy từ tay nãi của Chân Duyên. Dù đã chết, nhưng khi gặp nước lại tươi tốt lại. Thật là một lời nói dối xấu xa mị chúng. Chẳng có gì sống đời, cũng không có thứ mãi xanh.
Đúng vậy, y không có tương lai, nhưng lại có hiện tại. Hoàng tướng quân
chứ gì, Lưu Gia phái chứ gì? Thay vì dây dưa lâu dà