
của y, định mệnh của y. Sự xúc động trong phút chốc đã khiến trái tim y như bị bóp nghẹn. Thuỷ Linh không thể ngờ ngay lúc này, căn bệnh ẩn tàng trong cơ thể lại bộc phát.
Chân Duyên chỉ nhíu mày phán đúng một câu. “Người cũng như tên, yểu điệu thục nữ, không chút nào giống nam nhi cả”. Y run rẩy sợ hãi, tất cả sức gắng gượng đều biến mất. Thuỷ Linh quay đầu, vừa vặn che đi một ngụm
máu vừa tràn ra khoé miệng. Hoàng cung trọng địa, tuyệt đối kiêng dè
chuyện đổ máu. Y phải nhanh chóng ly khai chỗ này, nhanh chóng biến mất
trước mặt nàng.
Mạc Thuỷ Linh ngã bệnh vì tương tư Chân Duyên. Sức khoẻ yếu ớt từ nhỏ, y đã sớm bước một chân vào quan tài rồi. Đã từng đắc chí, cũng đã từng
nếm trải sự tuyệt vọng cùng cực. Y quyết liệt chối từ chức phò mã, muốn
ngay lập tức rời xa kinh thành. Y đã yêu thương, tôn thờ nàng ngay trong những giây phút ngắn ngủi mà hai bên gặp gỡ. Nhưng nàng càng rực rỡ,
càng diễm lệ chừng nào, y lại sợ hãi không dám chạm vào.
Thuỷ Linh là bóng đêm luôn thèm khát ánh sáng. Những thứ không thể có
được khiến y giận giữ, khiến y căm tức. Bệnh tình của Thuỷ Linh càng lúc càng trầm kha hơn. Dằn vặt, đau khổ, ảo tưởng và ngoan cố. Chân Duyên
chính là lý do khiến y rơi vào vực thẳm tuyệt vọng này. Trái tim muốn có được nàng, nhưng lý trí lại mách bảo hãy rời xa đi. Y bị giằng xé, dằn
vặt bởi hai nửa mâu thuẫn nhau trong nội tâm.
Thế rồi ông ta xuất hiện. Người đã mang lại cho y giấc mơ chiếm đoạt mọi thứ trên thế gian. Với quyền lực trong tay, y sẽ có được nàng chăng?
“Tên của con là Lưu Quang Trường Thanh.” Ông ấy nói với y như vậy.
Mạc Thuỷ Linh biết cái họ Lưu Quang này có ý nghĩa gì. Đây là dòng họ
của đế vương tiền triều, là thứ đáng sợ mà bất cứ ai cũng phải tránh xa. Người trước mặt y chính là trưởng tôn đời thứ bảy của Lưu gia, thái tử
Cảnh Hào vừa nói cho Thuỷ Linh biết, y là con của ông ấy.
Y dĩ nhiên là kinh ngạc đến choáng váng. Thuỷ Linh ngước mắt nhìn mẫu
thân dò hỏi, cuối cùng bà vừa khóc, vừa xác nhận Mạc gia là tâm phúc của Cảnh Hào. Mạc phu nhân chỉ là người được gửi gắm để nuôi Thuỷ Linh
trưởng thành mà thôi.
“Vì sao đến giờ này mới tìm hài nhi?” Y khóc nghẹn.
“Đại huynh của con mới chết rồi, bây giờ con là người thừa tự của ta.”
Thuỷ Linh không thích Cảnh Hào, Mạc phu nhân càng căm ghét ông. Bởi vì
ông ta đến để phá hoại cuộc đời của họ, cướp đi nhi tử của Mạc Thị, thay đổi thân phận của Thuỷ Linh. Khi y vừa chào đời, đại phu đã phán thọ
mệnh Thuỷ Linh không cao, ngay lập tức Cảnh Hào dời gót bỏ đi, để mẹ y
đau đớn tủi hận mà chết. Mạc phu nhân vì thương xót cho nghĩa muội, đồng thời do gia cảnh hiếm muộn, nên ngay lập tức nhận y làm con, đặt cho
cái tên Thuỷ Linh. Xinh đẹp và dịu dàng như cơn mưa rào mùa hạ, y chính
là thứ tưới mát cho cuộc đời khô héo của hai vợ chồng già.
“Con không biết đâu, khi con chào đời, khóc khẽ khàng như nước vậy.
Chúng ta thậm chí vô cùng hoảng sợ, không biết con có thể sống được nữa
không.” Mạc phu nhân khẽ cười, nhớ lại chuyện xưa trong dĩ vãng. Bà nuôi y mười mấy năm trời, đã chứng kiến đứa con này khôn lớn, nay đã công
thành danh toại, nghĩ lại, không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến thế.
Y cũng chỉ muốn làm Thuỷ Linh, làm con của Mạc thị, làm một tri phủ đại
nhân bình bình ổn ổn. Nhưng trong nhà y lại chứa chấp tên tội phạm đầu
sỏ nguy hiểm nhất nước, người đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể
công khai thân phận thật sự của y. Thuỷ Linh đành phải nhận lấy cái tên
Trường Thanh, bất lực khuất phục trước ý muốn của Cảnh Hào.
Ban đầu chỉ là vài cuộc thăm viếng đơn giản. Dần dần ông ta gửi thêm
người đến bên cạnh y, danh nghĩa là bảo vệ, kỳ thực là giám sát và thông truyền. Thỉnh thoảng nhờ vả cái này một chút, đôi khi cần quan lệnh để
làm vài việc lẻ tẻ. Không biết từ lúc nào y đã nhúng chàm vào sự vụ của
Lưu Gia phái, không biết từ lúc nào, Trường Thanh nghiễm nhiên trở thành đương gia.
Đến lúc y nhìn lại, thì đã đi quá xa không thể quay đầu. Cuộc sống của y trở thành hai mặt, vứt bỏ sự vụ của nha môn cho sư gia, giả bệnh để
chạy khắp nơi xử lý công việc cho Lưu Gia phái. Đứng ở vị trí đầu lĩnh
của hàng vạn người, y đã nếm được mùi thơm ngọt ngào của quyền lực. Chỉ
một cái nhíu mày của Trường Thanh, đã khiến toàn bộ đương trường run rẩy sợ hãi, chỉ một cái phất tay, là mấy trăm mạng ra đi. Trường Thanh là
hoàng tử Việt quốc, là người đáng ra đang ở trong Đại đô chứ không phải
Chân Duyên kiêu kỳ. Nhớ tới nàng, y vẫn còn vừa yêu vừa hận. Thật trùng
hợp, trong lúc đó, Cảnh Hào lại cho y thấy viễn cảnh gấm hoa mà ông ta
đã vẽ ra.
Y đã từng nhập cung diện thánh, đã từng nhìn thấy hoàng đế chí tôn ngồi
trên ngôi cao cửu ngũ. Nhưng Cảnh Hào lại chỉ ra rằng, đứng tại vị trí
đó, nhìn xuống bên dưới mới sảng khoái biết chừng nào. Ông kể lể về
những lễ hội ngày xưa đã từng diễn ra trong cung cấm, sự xoa hoa hào
nhoáng mà triều đình nghèo nàn của Hàn gia không bao giờ mơ đến nổi. Ông kể về quốc khố đầy bạc vàng gấm vóc, ông kể về Dạ Điệp cung trong
truyền thuyết, nơi tàng giữ mọi những thứ xinh đ