
lão bắt y làm đều không ảnh hưởng được chút gì. Tất cả
tham vọng mà lão vẽ ra trong mắt y đều không chút cám dỗ ư? Hoàng tử của Việt quốc, trưởng tôn đời thứ tám của Lưu gia, như vậy thật đáng thất
vọng quá rồi.
- Nhi thần chỉ muốn tạm thời bình ổn đại cuộc. Chúng ta đã
tổn thất quá nhiều rồi, đến lúc này cần nên bảo toàn lực lượng. - Mạt
Hối cứng giọng trả lời.
- Không có địa ngục nào kinh khủng hơn cảnh an nhàn. Ngươi rõ ràng biết
nếu để thuộc hạ vô công rỗi nghề thỉ chỉ càng thui dột ý chí của chúng.
Phải gây chiến, phải đấu tranh, phải gieo hận thù thì mới khiến chúng
quyết tâm chiến đấu. Ngươi muốn bình ổn đại cuộc, cũng chỉ mong mọi
người tự động rút lui trong êm thắm đúng không? - Cảnh Hào giận dữ chất
vấn. Sẵn ngọc tỷ đặt bên cạnh, lão ném vào đầu y không
thương xót. Mạt Hối không né cũng không tránh, để toàn bộ khối kim loại
kia đập mạnh vào trán, máu liền từ vết thương tuôn ra đầm đìa. Y ngẩn
mặt, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào vị phụ hoàng nhẫn tâm của mình.
Chả trách vì sao mà dòng họ Lưu lại bị diệt. Triều đại đó đã quá thối
nát rồi. Dân chúng lầm than kêu la, hoàng đế bạo ngược tàn ác. Mạt Hối
đâu phải thằng ngu, tai điếc, mắt mù. Y có thể nhìn thấy giang sơn gấm
hoa dưới sự trị vì của tân hoàng thanh bình, an lạc thế nào. Y có thể
nghe những lão dân lương thiện khi nhắc về cựu triều đều căm hờn, oán
giận như thế nào.
Đạo trị quốc luôn lấy dân làm gốc. Một khi nhân dân đã bài xích, tạo
phản, chính là do kẻ thống trị đã đi ngược với lòng dân. Thời đại nào mà chẳng có bắt đầu và kết thúc. Cảnh Hào chỉ xui xẻo được sinh ra trong
thời kỳ suy tàn của hoàng tộc mà thôi.
Mạt Hối không giống phụ hoàng, y không có chút tình cảm vấn vương nào
với tiền triều cả. Y đã được nuôi dưỡng trong tình yêu thương vô bờ bến
của nghĩa mẫu, y được dạy dỗ bởi sự bốc đồng phóng khoáng của nghĩa phụ. Y biết rằng trên đời này có một thứ gọi là tự do tự tại. Y có thể cười
khi vui, và khóc khi buồn.
Y không phải là tử thần, y không muốn giết những kẻ mà mình không quen
biết. Mạt Hối không muốn lúc nào cũng bị đè ép bởi thứ trọng trách phục
quốc vô vọng. Y khát khao được sống vì bản thân mình, chứ không phải vì
một thứ cũ xưa thối nát.
- Nhi thần muốn có được tự do.Mạt Hối nhìn
thẳng vào mắt vị thái tử điên cuồng đang ngồi trên ngai cao. Đây chỉ là
một cái hầm mộ chôn cất các đời đế vương của họ Lưu. Nơi đây có đền dài, cung điện nhưng lại bị chôn sâu trong lòng núi, không bao giờ nhìn thấy mặt trời. Không có quan thần triều bái, chỉ có những bức tượng lặng im
không sức sống. Ngọc ngà châu báu chất đầy trên sàn, nhưng đây chỉ là
thứ minh khí dành cho người chết. Y không muốn phải trốn chui trốn nhủi
trong hầm mộ nữa. Y khát khao được sống một cuộc đời khác, chứ không
phải là hoàng tử Lưu Quang Mạt Hối. Tương lai của y vẫn còn dài, không
thể vội kết thúc trong tuyệt vọng như nhà họ Lưu.
- Hảo nhi tử, ngươi muốn rời bỏ phụ hoàng của mình ư? Muốn
quay lưng với tổ tông dòng họ sao? Được rồi, Mạt Hối, ngươi muốn đi thì
trước hết hãy trả lại cho ta tất cả. Thân phận của ngươi, quyền lực của
ngươi, võ công của ngươi ... chẳng phải đều do ta ban cho sao. - Cảnh
Hào gầm gừ, mắt vằn lên nhưng tia đỏ giận dữ.
- Nhi thần xin trả lại binh phù của người. - Y móc lệnh bài ra ném trên
mặt đất. - Trả lại cái tên Lưu Quang Mạt Hối cho người. - Y dập đầu lạy
tạ một cái thật mạnh, máu trên trán đổ ướt của nền đá. - Võ công mà
người đã truyền thụ ...Mạt Hối vận lên hết mười thành công
lực, y nhìn bàn tay, căng thẳng cực độ, sau đó không chút luyến thương
vận chưởng lên chính bản thân của mình. Nội lực của chính bản thân y
công phá toàn bộ kỳ kinh bát mạnh trong cơ thể. Mạt Hối nghe toàn thân
như rạn vỡ hết, khí huyết trào ngược, ngũ tạng chịu chấn thương trầm
trọng. Mắt y hoa lên, cay xè, đầu óc y choáng váng u mê, cơn đau đớn cực hạn lan toả khiến y phải cắn chặt răng mới không hét ra tiếng. Thứ sức
mạnh cường đại, y luyện suốt mười lăm năm, toàn bộ thất tán. Mạt Hối
nghe được cơ thể chính mình vỡ nát, tứ chi mất lực không còn cảm giác.
Đây chính là tình cảnh bị phế võ công vô cùng tàn độc. Y đã tự ra tay
với chính bản thân mình, dứt khoát, mạnh mẽ không hề hối hận. Bởi vì y
đánh đổi tất cả nhưng thứ mình có, chỉ để nhận lấy tự do.
Lưu Quang Cảnh Hào đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh Mạt Hối. Lão không
thể tin được y ra tay tuyệt tình như vậy. Không thèm quyền lực, chẳng
cần thân phận, không tiếc võ công; vậy mà thứ y muốn lại là cái tự do
đầy ảo tưởng đó sao. Lão vò đầu bứt tai như phát khùng lên. Tất cả đã
kết thúc rồi, nhi tử của lão, niềm hy vọng cuả lão đã bị chính tay Mạt
Hối giết chết. Lão gầm lên, các thị vệ canh gác bên ngoài ngay lập tức
xông vào minh điện. Cảnh Hào muốn trả thù, lão không cam tâm để Mạt Hối
có được thứ mà mình muốn.
Y bị dụng hình suốt hai ngày đêm. Một bên đầu gối bị đập cho vỡ nát.
Trên cơ thể là cơ man biết bao nhiêu dấu tích của đòn roi dã man. Trong
số những ngừơi dụng hình, có những kẻ như Mộc Tần, Kim Chuỳ từng là đại
nội thị vệ. Những tr