Pair of Vintage Old School Fru
Trở Về Năm 1981 Oº°

Trở Về Năm 1981 Oº°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322585

Bình chọn: 8.00/10/258 lượt.

đông, vậy chẳng phải là dọn sạch chỗ củi của nhà chú Ba

hay sao chứ? Thế nên có nói gì tôi cũng không chịu, nhất quyết đòi mua.

Thím

Ba thấy hai chú cháu tôi cứ lằng nhằng mãi, không nhịn được nói chen vào: “Là

thế này, người vùng quê bọn thím không giống như trên thành phố, chưa nghe nói

có ai lại đi bán củi bao giờ, cảm thấy làm như thế là rất mất thể diện. Nếu

cháu thật sự không muốn lấy không, vậy hãy bảo đám quỷ con trong thôn đi chặt

củi giúp cháu, xong việc chỉ cần cho chúng nó mấy viên kẹo là được, đảm bảo đứa

nào cũng sẽ hăng hái đòi đi ngay.”

Vừa

nghe thím Ba nói như vậy, chú Ba cũng lập tức gật đầu tán đồng: “Đúng thế, đúng

thế, cháu cứ bảo đám quỷ con trong thôn giúp đi, dù sao bọn nó nhà cũng rảnh

rỗi chẳng có việc gì làm.”

Như

vậy… không phải là thuê lao động trẻ em hay sao, lại còn thuê với giá rẻ mạt

nữa.

“Vậy

thím sẽ đi gọi Đại Hà của nhà Thiết Thuận qua đây, rồi bảo Đại Hà đi gọi thêm

mấy đứa nữa.” Không đợi tôi phản đối, thím Ba đã xỏ giày vào và đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Đại Hà đã dẫn theo mấy đứa nhóc chừng mười tuổi chạy vào

sân, rồi nhìn tôi mà cười hềnh hệch không ngớt.

“Dì

Chung, thím Ba nói là dì có kẹo cho bọn cháu.” Đại Hà ngượng ngùng nói.

Tôi

vội vàng móc một nắm kẹo lớn từ trong túi ra, đang định đưa cho Đại Hà, đột

nhiên lại nhớ đến Tiểu Minh Viễn, vì thế bèn đưa kẹo cho nó, bảo nó chia kẹo

cho những đứa nhóc kia.

Thằng

bé cầm lấy nắm kẹo với vẻ rất khó xử, lúc thì đưa mắt nhìn qua mấy đứa nhóc do

Đại Hà dẫn đầu, lúc lại ngoảnh mặt qua nhìn tôi, dường như không biết phải chia

thế nào.

Tôi

vốn có ý muốn làm khó thằng bé, lúc này tất nhiên sẽ không nói gì với nó cả,

chỉ cười đến híp cả mắt lại, coi như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu ấy.



nhóc kia bây giờ cũng đã biết quy củ, tuy đều thèm đến nhỏ nước giãi, nhưng lại

không xông lên cướp kẹo, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Minh Viễn. Những ánh mắt

đầy sự chờ mong đó hẳn là cũng mang đến cho thằng bé không ít áp lực.

Tiểu

Minh Viễn suy nghĩ một lúc, cuối cùng bèn đưa trước cho Đại Hà một viên kẹo.

Đại Hà lập tức bóc vỏ kẹo ra, đưa lên miệng liếm mấy cái, rồi không kìm được

lẩm bẩm: “Vẫn là kẹo nhà dì Chung ngon nhất.” Lũ nhóc còn lại đều không kìm

được nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt nhìn Tiểu Minh Viễn lại càng tha thiết hơn.

Tiểu

Minh Viễn lần lượt chia kẹo cho lũ nhóc, mỗi đứa một viên, rồi thấy trong tay

vẫn còn, nó lại chia thêm lượt nữa, nhưng chia đến lúc chỉ còn ba người, trong

tay nó lại hết kẹo. Khuôn mặt mấy đứa nhóc kia đều tỏ ra hết sức thất vọng, cái

miệng xị xuống, có chút không vui.

Trong

lòng tôi còn đang thầm đoán thằng bé sẽ làm thế nào để giải quyết vấn đề trước

mắt, Tiểu Minh Viễn đã không chút do dự móc ngay ba viên kẹo khác trong túi ra,

lần lượt chia cho ba đứa nhóc đó. Tới lúc này thì lũ nhóc đều đã tỏ ra hài

lòng, tất cả vui mừng nhét kẹo vào trong túi, rồi một lát sau thì kéo nhau đi

sạch.

“Một

lát nữa bọn cháu sẽ đi chặt củi.” Ra đến cổng nhà chú B mới lớn tiếng nói.

Lúc

này dù bọn nhóc có đi chặt củi hay không, tôi cũng không quá để tâm đến nữa. Có

một cục cưng đáng yêu vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện thế này, dù có nằm mơ

chắc tôi cũng sẽ cười đến tỉnh giấc mất.

Tôi

bế Tiểu Minh Viễn lên hôn đánh “chụt” một cái vào má, khiến một bên má nó dính

đầy nước bọt. Khuôn mặt thằng bé hơi ửng đỏ, nhào tới ôm chặt lấy cổ tôi mà

thơm mạnh một cái, rồi toét miệng ra cười.

Thằng

nhóc này sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ?

Khi

thằng bé chia kẹo cho lũ nhóc, tôi hoàn toàn không ngờ sự việc lại được giải

quyết một cách dễ dàng như thế.

Ngủ

trưa dậy, tôi cùng với Tiểu Minh Viễn đi dán tường. Tôi phụ trách dán báo lên

tường, còn Tiểu Minh Viễn thì đảm nhiệm việc quét hồ dán lên báo, cả hai đều

hết sức bận rộn. Vừa mới dán được một nửa gian nhà, chợt nghe ngoài sân có

người lớn tiếng gọi: “Dì Chung ơi, dì Chung!”

Tôi

liền mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không ngờ lại là Đại Hà dẫn theo đám nhóc kia

tới, trong tay mỗi đứa đều ôm theo một bó củi lớn, tất cả đều đang đứng ngoài

cổng cười hì hì nhìn tôi.

Tôi

vội vàng bỏ tờ báo xuống, chạy ra ngoài mở cổng. Lũ nhóc nối đuôi nhau đi vào,

rồi lần lượt đặt chỗ củi trong tay xuống đất, chất đầy gần nửa cái sân. Miệng

tôi ngoác rộng đến nỗi thiếu chút nữa thì không khép lại được, ngẩn người một

hồi lâu mới nói: “Mau vào nhà đi, mau vào nhà đi, mấy đứa cứ ngồi lên giường

trước, để dì vào bếp mang chút đồ ăn ra.”

Khi

tôi đang nói thì Tiểu Minh Viễn cũng đã thò cái đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt

đen láy mở to nhìn lũ nhóc bên ngoài, nhưng lại không cười, vẻ mặt hết sức bình

thản và hờ hững. Tôi ngoảnh đầu lại nói với nó: “Minh Viễn, mau ra mời các anh

vào nhà đi cháu!”

Tiểu Minh Viễn nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh sau đó đã

chạy từ trong nhà ra ngoài.

Tuy

tuổi của Tiểu Minh Viễn và đám Đại Hà chênh lệch khá nhiều, nhưng vẫn cùng là

trẻ con, để nó tiếp đãi lũ nhóc giúp tôi chẳng phải tốt hơn sao. Hơn nữa, Đại

Hà có thể nói là thủ lĩnh của lũ nhóc trong Trần Gia Trang, Tiểu Minh Viễn đi

theo Đại