Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323594

Bình chọn: 8.00/10/359 lượt.

lên đỡ ông ngồi xuống.

"Cha kính mến, tôi thấy thân thể ông đã không còn thích hợp để nói quá

nhiều chuyện như vậy, vẫn nên về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của cha là vấn

đề lớn, cứ như vậy thì đứa con như tôi đây phải thế nào mới yên tâm được đây?" Lôi Dận cười nhạt.

Lôi lão gia trừng mắt tức giận, "Anh nhớ kỹ cho tôi, cho dù anh có hận

tôi thì tôi vĩnh viễn vẫn là cha anh, quan hệ này mãi mãi không xóa bỏ

được!"

Lôi Dận cười lạnh...

"Sau đó thì sao? Nếu cha đã nói ra chuyện này thì chắc chắn không cần phải giấu thêm điều gì đâu."

"Không sai, hôm nay tôi đến đây có mục đích. Mới đầu tôi chỉ muốn khuyên anh tạm dừng kế hoạch kia lại, nhưng mà thái độ của anh quá ngoan cố,

tôi cũng không thể nhìn Lôi thị bị hủy hoại như vậy được."

"Xem ra lần này cha già kính mến đến đây đã sớm có chuẩn bị rồi." Lôi

Dận nhẹ nhàng cười, vắt chân trái lên đùi phải, "Tôi rất muốn biết cha

kính mến sẽ làm thế nào."

Lôi lão gia thở phì phò, "Sở dĩ Lôi thị thành ra như thế, tất cả đều do

con bé này ban tặng. Tôi không cho phép hai đứa ở cùng một chỗ nữa, lập

tức đuổi con bé ra khỏi Lôi gia!"

Mạch Khê đang ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì hoảng sợ, không thể tin

được người trước mặt này là ông lão hiền lành cô từng gặp, hàng mi dài

khẽ run rẩy... Từ khi nào thì trong mắt ông lão này, cô lại hóa thành

‘hồ ly tinh’ vậy?

Lôi Dận kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, sự ấm áp khiến cô được an tâm.

Hắn nhẹ nhàng cười, lại như nghe được một chuyện nực cười nhất nên lắc

đầu ngao ngán...

"Cha kính mến, đây cũng không phải là nhà của Lôi gia."

"Chỉ cần một ngày anh còn mang họ Lôi thì chính là người Lôi gia! Tôi

chính là cha anh!" Lôi lão gia nhìn thấy bộ dáng một mực che chở cho

Mạch Khê của hắn thì không thể tức hơn được nữa.

Lôi Dận nhướn thân mình về phía trước, ánh mắt lạnh lùng...

"Tôi sẽ không để Khê nhi rời khỏi tôi nửa bước!"

"Mày..." Lôi lão gia như phát điên lên, "Con bé này thì có gì tốt chứ? Hồng nhan gây họa!"

"Để cho cha phải thất vọng rồi, tôi đã xác định là giữ lấy người con gái này rồi." Lôi Dận trả lời một cách lạnh lùng.

Lôi lão gia cười lạnh, "Thật sự là hảo hán, mày cũng không quý trọng

dòng máu Lôi gia. Được lắm, mày đã không muốn bỏ con nhỏ này, tao sẽ cho mày bỏ luôn vị trí chủ tịch Lôi thị. Bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ quay

về hội đồng quản trị, một lần nữa đưa Lôi thị vào hoạt động."

Sắc mặt Mạch Khê đột nhiên tái đi...

Ánh mắt Lôi Dận chậm rãi tản ra hàn ý. Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, bên môi cũng đậm ý lạnh lẽo...

"Tôi nghĩ, đây mới là mục đích thực sự của cha, không sai chứ?"

"Tao không cần biết mày nghĩ thế nào, tao chỉ quan tâm đến chuyện Lôi

thị có bị hủy trong tay mày hay không thôi!"Lôi lão gia mở to mắt, giọng nói già nua còn có vẻ gì đó khá đau lòng...

"Mày là đứa con độc nhất của Lôi gia, vậy mà hôm nay lại vì một đứa con

gái mà cố chấp. Người trên toàn thế giới này đều hiểu được tầm quan

trọng của hạng mục đó, cũng biết nó sẽ cho lợi nhuận như thế nào. Nếu

mày có thể lui một bước, tạm dừng lại một thời gian mà tiến hành các

hạng mục khác thì cũng thu được lợi nhuận tương đối. Nhưng mà mày, lại

cứ cứng đầu thâu tóm được. Tao biết, lô đất kia là mục tiêu cạnh tranh

hàng đầu của mày, nhưng mày thử nói xem, sở dĩ mày tích cực như vậy là

vì công ty hay vì lợi ích cá nhân? Nhiều cổ đông đang chờ tiền, nhân

viên Lôi thị trên toàn cầu cũng đang chờ mày nuôi ăn, cuối cùng mày lại

cho họ một câu trả lời như vậy đấy phải không?"

Lôi Dận lãnh đạm cười, "Lời nói của cha thật khẩn thiết, hình như đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi. Xem ra tôi hết cách rồi."

"Có, chính là bỏ con bé này đi. Con bé này gây cho Lôi gia quá nhiều tai họa, chỉ cần mày bỏ nó, tao sẽ không ngăn cản hành vi cố chấp của mày

nữa!" Lôi lão gia một mực kiên quyết.

"Tôi cũng đã nói rồi, không thể." Lôi Dận cũng mang vẻ mặt kiên quyết.

"Mày cho rằng các cổ đông sẽ ủng hộ hành vi của mày sao?" Lôi lão gia bực tức.

Lôi Dận nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không e dè mà nói: "Tôi tuyệt

đối tin rằng, bằng năng lực của cha sẽ có thể làm cho tất cả cổ đông ra

phiếu phản đối."

"Mày hiểu được là tốt rồi."

"Cha đang lấy Lôi thị để dồn tôi? Sau bao nhiêu năm mà lại muốn giảng đạo lý với tôi sao?"

"Không phải là dồn mày, là muốn mày hiểu được hiện tại phải làm gì."

Lôi Dận nhìn chằm chằm Lôi lão gia, một lúc sau lại đột nhiên nở nụ

cười, sau đó hắn nhìn về phía Mạch Khê, giọng nói trầm xuống...

"Khê nhi, em có biết vì sao lúc trước anh được lên ngồi ở vị trí chủ tịch Lôi thị không?"

Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu. Giờ phút này đầu óc cô trống rỗng, không

biết phải làm gì, lại càng không có tâm sức nghe những lời Lôi Dận nói.

Cô chỉ lờ mờ thấy ánh mắt hắn, ánh mắt đó lộ ra vẻ châm chọc rõ ràng.

Lôi lão gia biến sắc, càng ngày càng tái nhợt...

Lôi Dận quay đầu nhìn ông một cái rồi khịt mũi cười lạnh...

"Lúc trước, anh cũng dùng một người đàn bà mà đổi được chức chủ tịch!"

Mạch Khê sửng sốt...

Sao lại thế chứ?

Hẳn là nhận thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Mạch Khê, Lôi Dận nhẹ nhàng nhíu mày...

"Người đàn


XtGem Forum catalog